‘‘Đừng sợ, họ đi rồi.’’
Tịch Ngưng bức bối không chịu nổi, gương mặt vì kích động mà đỏ ửng hết cả lên. Ánh mắt bị hơi nước làm cho bao phủ, sau một lúc định thần thì mới có thể tự bình tĩnh lại được.
Vì sợ quá mà quên rằng những thứ trong đây đều là đồ giả được làm nên để hù doạ.
Tịch Ngưng dần bình tĩnh lại, buông cánh tay khỏi eo anh.
Cô lùi lại hai bước, toàn thân căng cứng, kinh ngạc nhìn anh.
Thương Mộ Nghiêm gỡ sợi tóc dính trên môi cô xuống, bình tĩnh hỏi:’‘Sao thế?’’
Tịch Ngưng trở nên hốt hoảng:’‘Em xin lỗi. Vừa rồi…vừa rồi em không cố ý ôm anh đâu.’’
Nhìn nét mặt lo lắng rồi lúng túng giải thích của cô tâm trạng anh không biết vì nguyên do gì mà lại trở nên tốt lên rất nhiều. Cô gái nhỏ này nhìn thì có vẻ không sợ trời không sợ đất, thế mà lại rất sợ mấy thứ như thế này.
Thương Mộ Nghiêm cong khoé môi, cất giọng trầm ổn lại có ý trêu ghẹo:’‘Em sợ tới mức vồ tới ôm lấy anh, thật sự là không cố ý?’’
Tịch Ngưng gật đầu chắc chắn:’‘Em không cố ý!’’ Mặt Tịch Ngưng nóng lên, nói:’‘Em không có vồ tới ôm lấy anh!’’
‘‘Vậy tại sao em lại ở trong lòng ngực anh?’’
Tịch Ngưng tập trung nhớ lại:’‘Em, hình như lúc đó là anh…’’
‘‘Anh làm sao?’’
‘‘Anh kéo em mà.’’
‘‘Có sao?’’
Cô sững người.
Có không?
Anh có kéo mình không?
Vốn dĩ cô nghĩ là như vậy, nhưng khi Thương Mộ Nghiêm hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3495860/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.