Tối hôm ấy Tịch Khương có đăng một tấm ảnh chúc mừng sinh nhật Tịch Ngưng lên vòng bạn bè của anh ấy, trong ảnh ba anh em Tịch Ngưng đứng chung một khung hình.
Tịch Khương cầm bánh kem.
Tịch Ngưng đứng chính giữa.
Tịch Khải thì đội một chiếc nón sinh nhật.
Gương mặt của cả ba đều lấm lem bánh kem, thế mà lại vui vẻ mà nở nụ cười.
Nội dung bài đăng:[Tịch La Ái Ngưng, sinh nhật vui vẻ]
Phía sau còn có tag tên của cô vào.
Tối hôm ấy Tịch Ngưng ăn uống vô cùng thoải mái, chuốc say hết đám Tịch Khương hết mới có thể về lại phòng, vừa cầm di động nó liền tự động phát sáng lên. Một lời yêu cầu kết bạn hiện trên màn hình.
Là của Trình Uân.
Tịch Ngưng nhìn màn hình, cuối cùng lại ấn nút xoá.
Vừa vào phần bài đăng của mình đã thấy không ít người chúc mừng sinh nhật cô, bất ngờ trong số đó có luôn cả Thương Mộ Nghiêm. Cô còn cho rằng mình hoa mắt mà dụi dụi mắt nửa ngày trời…
Cuối cùng lại cười rộ lên.
Thật sự không phải ảo giác.
Thương Mộ Nghiêm bình luận:[Chúc mừng sinh nhật]
Tịch Ngưng trả lời:[Cảm ơn anh Mộ Nghiêm]
Sau đó lại thoả mãn mà nằm xuống giường chợp mắt lại.
Đến sáng hôm sau Tịch Ngưng thức dậy đúng giờ thay đồ rồi xuống nhà ăn sáng chuẩn bị đi học. Khi đồ ăn được người làm bưng ra đầy đủ vẫn chưa thấy Tịch Khải đâu. Em trai Tịch Ngưng có sự chăm chỉ rất cao trong học tập, hầu như sẽ không nghỉ một buổi nào, nhưng đợi nảy giờ không thấy thằng nhóc ấy đi xuống nên cô hỏi.
‘‘Tịch Khải đâu rồi ạ?’’
Dì Trương nhìn cô, cung kính nói:’‘Dạ cậu ấy vẫn còn ngủ thưa tiểu thư.’’
Tịch Ngưng suy nghĩ một lát liền đoán được là do chất cồn tối hôm qua.
Cô nhíu mày nhìn đồng hồ đã sắp muộn học, bảo họ lên lầu gọi em ấy, còn cô thì tự lái xe đi học trước.
Tịch Ngưng và Tịch Khải dù học chung trường nhưng chưa bao giờ đi chung với nhau, đến cả thân phận chị em ruột cũng chưa có ai biết. Có hai lý do để giải thích.
Lý do đầu tiên là vì dù cô có thường xuyên nghỉ nhưng thành tích cô là thuộc loại vượt bậc, khi thầy cô đứng trên lớp cậu thì cũng không ít giáo viên khen ngợi Tịch Ngưng khối 11 Ban A.
Lý do thứ hai là Tịch Ngưng đi học rất thất thường, có lúc đầu giờ chiều mới vào học, có lúc lại ra về vào giờ trưa, nhằm khi còn không thèm đi học. Nên là cả hai đều có xe riêng học.
Nhưng xe cô là tự lái, còn của Tịch Khải là có tài xế riêng.
Tịch Ngưng khi đến lớp đăng nhập vào IG, bên trong thông báo hiện lên con số “87”, tương đương với “87” người đăng tin chúc mừng sinh nhật cô.
Tịch Ngưng tuy nhìn con số này có chút hơi nản vẫn chia sẻ lại đăng lên IG của mình, còn lựa những bức ảnh đẹp nhất của mình được họ đăng lên mà cap lại màn hình.
Tối hôm đó vòng bạn bè Tịch Ngưng thấy cô đăng lên tầm bốn tấm ảnh.
Một tấm là tất cả món quà cô đã nhận được, có không ít thứ còn là của bạn bè quốc tế đã gửi tới dinh thự cô.
Ba tấm còn lại là những tấm ảnh của Tịch Ngưng. Một tấm trong đó có ảnh Tịch Ngưng đóng vai vở diễn của trường, mặc trên người bộ đồ nhân vật huyền thoại, mái tóc đỏ rượu, đảm nhận vai Ariel. Xinh đẹp đến động lòng người.
Hai tấm còn lại là những tấm ảnh mà do họ tự chụp cô khi Tịch Ngưng còn học ở trường cũ.
…
Thật ra nhìn cô có vẻ như rất tuỳ hứng không quan tâm cái gì nhưng khi lên lớp lại như gắn chế độ tập trung. Dù bất kì môn học nào, cô đều sẽ giải bài tập Sinh nâng cao để tham gia cuộc thi quốc tế sắp tới.
Thầy giáo dạy Sinh Học nhìn Tịch Ngưng thành tích đều luôn đạt số điểm tối đa thì trong lòng không kiềm được là tự đắc mà khoe khoang, cũng biết cô sẽ tham gia cuộc thi Sinh Học quốc tế, riêng việc đó thôi ông đã ưu ái cô hơn những bạn khác rất nhiều.
Mùa hè bắt đầu đến gần hơn, ngày thi đấu giao lưu bóng rổ của Đại Học A đã ngày càng kéo ngắn hơn,
Giữa cái mùa hè nóng ôi bức này mà lại tổ chức một cuộc thi vận động mạnh như bóng rổ thế này thật sự rất hại người.
Tịch Ngưng đi vào Đại Học A, cô theo thói quen mà đi vào sâu bên trong toà nhà dạy học.
Kết quả là, thật sự bị lạc.
Tịch Ngưng nhìn đâu đâu cũng là người với người, xoay quanh một hồi lại hoảng hốt quên mất mình vừa đi lối vào.
Nhìn đâu đâu cũng là những kiến trúc y như nhau, cô nhất thời không thể phân biệt được. Mồ hôi trên trán cô bât đầu lạnh đi, nhắn tin cho Tịch Khương.
[Cứu]
[Lạc mất rồi]
[Không nhớ mình vừa đi qua chỗ nào]
Phía sau còn có icon đáng thương được gửi thêm.
Khi Tịch Khương nhận tin nhắn là đang bắt đầu vào trận đấu, bây giờ anh đang trong phòng thay đồ mà mang giày, lại nhìn định vị cô gửi, thầm ước lượng thời gian. Cuối cùng mang giày vào rồi bước nhanh ra cửa.
Định gọi Phó Giao Hy đón cô đến đây, nhưng lại chỉ thấy có một mình Trình Uân đứng bên ngoài, Tịch Khương do dự một lát, rồi lên tiếng
‘‘Trình Uân, cậu có bận gì không?’’
Trình Uân là người bên ngoài của trận đấu, nói nơm na thì là người rảnh rỗi, Trình Uân đang xem di động, ngẩng lên nhìn Tịch Khương.
‘‘Có chuyện gì thế?’’
Trình Uân nhìn bộ dạng anh đã mặc đồ thi đấu chuẩn bị ra sân thế mà còn hớt hải chạy ra đây, biết là đã có chuyện.
Tịch Khương chỉ mở phân nửa cánh cửa, nửa thân hình cao lớn vẫn còn bên trong phòng thay đồ.
‘‘Tịch Ngưng con bé đến đây nhưng bị lạc rồi.’’
‘‘Cậu giúp tôi được không?’’
Trong vài giây ngắn ngủi, đôi mắt Trình Uân chợt sáng lên, cong môi cười nhẹ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]