Thế mà ở trước mặt anh vẽ tranh tặng người con trai khác?
Còn hỏi ý kiến của anh. Xem anh là thánh nhân sao?
Vài phút sau anh đem ra một ly nước ép cam khác cho cô. Cô dừng động tác tô màu cho bức tranh, nhìn ánh mắt ảm đạm u ám anh mà nhíu mày hỏi:’‘Anh sao thế?’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, hồi lâu sau cũng không thèm trả lời, cứ thế mà nhìn chằm chằm cô.
Tịch Ngưng bị ánh mắt anh làm cho rùng mình một cái, cảm nhận không khí xung quanh đang mát mẻ lại đột nhiên quái đản mà lạnh dần đi.
Cô quan tâm đưa tay đặt lên vai anh muốn hỏi anh vài câu, anh lại nhích người sang chỗ khác không cho cô chạm vào người anh.
Nhàn nhạt nói.
‘‘Lo mà vẽ đi.’’ Ánh mắt anh sắc bén liếc cô.
Tịch Ngưng chắn chắc đã có cái gì đó vừa xảy ra mà mình không biết, bỏ bức tranh trong tay xuống, nhìn gương mặt anh rồi mềm mại hỏi:’‘Anh sao thế? Khó chịu ở đâu sao?’’
‘‘Không.’’
‘‘Thế làm sao vậy?’’
‘‘Không vì sao.’’
Hỏi mãi anh cũng không nói, đến cả một cái nhìn anh cũng chẳng thèm nhìn cô. Tịch Ngưng đột nhiên hỏi:’‘Anh Mộ Nghiêm thích kiểu người thế nào?’’
Ánh mắt anh ngay lúc này mới sắc bén nhìn cô, trầm lạnh phun ra vài câu:’‘Tóc dài, mắt nhỏ, mặt tròn. Tính cách thì hung dữ, phải học kém một chút, nhất là phải cao!’’
Anh lại nhìn vào mắt cô:’‘Không có tóc mái là tốt nhất.’’
Tịch Ngưng bất giác giật mình, trở nên lúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3459464/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.