Đến khi Thương Mộ Nghiêm đến phòng khách lại thấy một người một chó đang cùng nhau xem tivi.
Tịch Ngưng không có thói quen ngồi trên salong, trời nóng thế này ngồi dưới nền gạch mới thật thoải mái, cô ngồi dưới gạch dựa vào sofa, trên tay cầm một miếng táo lên ăn, ánh mắt tập trung nhìn vào tivi.
Còn chú Golden không biết đã bị Tịch Ngưng dụ dỗ thế nào mà đã chịu ngồi bên cạnh cô, không một chút cảnh giác cũng không sủa lung tung, giống như đã xem cô như người quen rồi vậy.
Tịch Ngưng nghiên đầu nhìn chú Golden, chọc tay vào má nó:’‘Sau này đừng sủa chị nữa nhá, mỗi lần chị đề sẽ mua xúc xích cho em ăn có chịu không?’’
Tốn ba cây xúc xích mới ngoan ngoãn thế đó…
Chú chó mắt nhắm tít lại miệng le lưỡi không nhìn cô, nhưng Tịch Ngưng lại thấy nó vô cùng đáng yêu, đáng yêu như chủ nó vậy.
Giọng anh không nhanh không chậm vang lên:’‘Đói thì vào đây.’’
Tịch Ngưng lúc này mới phát hiện ra Thương Mộ Nghiêm đang đứng trước cửa phòng bếp lẳng lặng nhìn cô, nhanh chóng nhìn quanh tìm điều khiển tắt tivi đi, cùng chú Golden chạy vào phòng bếp.
Tịch Ngưng nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn mà bất giác “wow” lên một tiếng, thán phục tài nghệ nấu ăn của anh.
Tịch Ngưng ngồi xuống ghế, cầm chén đũa rồi cùng Thương Mộ Nghiêm ăn cơm. Đột nhiên lại nhớ tới vụ việc hồi sáng hôm nay, bất mãn nói:’‘Thật ra em chỉ có nhược điểm duy nhất là môn Lý thôi, thế mà thầy Mạn nói em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3457693/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.