Cô và anh tiến vào con phố ăn vặt đông đúc, lúc đầu Tịch Ngưng còn cho rằng ở đây đã giảm đi một lượng lớn khách tham quan, nhưng cuối cùng lại đông đến nghẹt người, vóc dáng Thương Mộ Nghiêm cao nhất trong đám người, gương mặt không có biểu cảm gì dư thừa, rất dễ mà đi qua đám đông.
Chỉ có Tịch Ngưng là chịu khổ sở, vóc dáng cô không cao, lại còn thêm nhỏ bé mảnh khảnh, đi trong đám người bị xô tới đẩy lui tới choáng váng.
Tịch Ngưng vừa kịp ứng phó với sự tình trước mắt, một bàn tay to lớn đột nhiên túm chặt lấy tay Tịch Ngưng, cả người cô theo lực tay mà ngã nhào về phía trước. Cô ngẩng đầu lên nhìn xương quai hàm của anh, cả cơ thể đều được cánh tay Thương Mộ Nghiêm vòng qua bờ vai mà ôm trọn cô vào trong lòng, Tịch Ngưng lúng túng, hai cánh tay không biết nên đặt ở đâu, cứ thế đặt trước người anh nhưng lại không dám đặt lên người anh.
Hơi thở thanh mát và mùi hương như cỏ cây dễ ngửi toả ra từ người anh rõ ràng tới không ngờ tới, nhịp tim cô không kiểm soát mà đập rộn cả lên,
Trong đầu cô hoảng loạn như tơ vò.
Đợi một lượt người qua đi, con đường bắt đầu trở nên thông thoáng hơn một chút. Lúc này đôi mắt đen sâu thẳm trong treo của anh mới nhìn xuống cô, buông vai cô ra, hạ xuống mà bình thản như không nắm lấy bàn tay ấm áp mềm mại của cô dắt đi.
Tịch Ngưng cả kinh, nhưng lại để yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3457691/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.