Trịnh Mạc Uyển tức tới độ sắp phát điên, cô ta có cảm giác bản thân mình đang bị một con ranh con dạy dỗ, nhưng lại không thể dùng từ “nó”, vì nếu cô ta dùng từ đó thì lại chứng tỏ bản thân sẽ là người vô học như lời Tịch Ngưng nói, cơn tức giận như muốn bùng phát. Nhân viên chẳng biết khuyên ngăn như thế nào, nhìn Tịch Ngưng rồi lại lo lắng nhìn sang Trịnh Mạc Uyển.
Sợ rằng cô gái vừa xuất hiện cũng có thân thế không được bình thường, cái khí chất kiêu ngạo quyền thế đó…thật sự toả ra từ trong xương cốt của cô.
Trịnh Mạc Uyển hết nhìn cô lại ngẩng đầu nhìn chàng trai cao ráo phía sau lưng cô, ánh mắt anh lại chưa từng chú tâm mà nhìn cô ta, cụp hàng mi đen nhánh mà nhìn cô gái nhỏ nhắn che trước người mình.
Xương hàm Trịnh Mạc Uyển hóng hách hất lên, khinh miệt nhìn cô:’‘Mày có biết cha tao là cổ đông tại cái trung tâm này không?’’
Tịch Ngưng cong môi cười điềm đạm:’‘Loại người như chị tôi chẳng thèm quan tâm.’’
Trịnh Mạc Uyển không nhịn được nữa, trực tiếp nói thẳng:’‘Cha tao là cổ đông lớn thứ hai của trung tâm thương mại này!’’
Cô ta còn ngại chuyện chưa đủ lớn, giọng nói càng to để thể hiện quyền lực của mình:’‘Nếu mày cùng cái tên đó chịu xin lỗi tao…tao sẽ bỏ qua cho chúng mày!’’
Nụ cười Tịch Ngưng vẫn như cũ, ánh mắt không một tia gợn sóng mà chống lại một Trịnh Mạc Uyển đang làm trò hề trước mắt.
Tịch Ngưng không nói gì, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3457689/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.