Quả nhiên là sáng hôm sau trên bàn Thương Mộ Nghiêm xuất hiện một quyển sách quen thuộc.
Thương Mộ Nghiêm cầm cuốn vở ghi chép trên bàn lên, ánh mắt anh lạnh lẽo sắc bén, Tịch Khương quét mắt qua thì thấy cảnh tượng đáng sợ này, lên tiếng giải thích:’‘Là…là Tịch Ngưng nhờ tôi đưa lại cho cậu. Còn nói cảm ơn cậu đã cho con bé mượn.’’
Thương Mộ Nghiêm vẫn nhìn chằm chằm vở ghi chép, u ám nhắm mắt kiềm chế cảm xúc trong lòng.
Muốn cảm ơn còn nhờ người khác nói thay sao?
Trạng thái đó liên tục diễn ra trong mấy ngày, thế mà sau lần đó cô đã đi học gần như là đầy đủ buổi học.
Khi biết Tịch Ngưng nhận huy chương bạc cấp quốc gia mọi người trong lớp đều không kìm được mà ngưỡng mộ tụ lại bàn học của cô trò chuyện rất vui vẻ.
Đến khi vào học thì cô lại thất thần mà mất tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bây giờ đã là vào tháng tư, Tịch Ngưng bắt đầu suy nghĩ là nên tiếp tục ở lại đây hay là trở lại Mỹ tiêp tục học tập. Chỉ còn gần hai tháng nữa thôi cô sẽ trở về đó, sớm nhất cũng phải khoảng hơn 5 năm cô mới trở lại đây.
[…]
Mấy ngày nay đang bị mắc kẹt trong đống suy nghĩ hỗn tạp, di động cô hiện lên một tiếng nhắn
Tịch Ngưng lười biếng nằm trên giường, cầm di động lên.
[Có bài nào không hiểu không?]
Người gửi là Thương Mộ Nghiêm.
Tịch Ngưng ôn tồn nhìn một lúc, trong lòng phiền muộn:[Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3457687/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.