‘‘Vậy thì không chơi.’’
Cô kiên quyết nói:’‘Không được! Phải chơi!’’
Cô cố gắng tìm một trò chơi, cuối cùng lại đặt lòng tin vào trò “nhà ma” ở trung tâm khu vui chơi.
Anh nhíu mày:’‘Em thật sự muốn chơi?’’
Cô gật đầu chắc chắn:’‘Em muốn chơi.’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn bộ dáng cô mà nhịn không được mà buồn cười. Cái bộ dáng không biết gì nhưng vẫn không biết sợ này thật sự rất đáng yêu
Ở thành phố Giang Lâm nổi tiếng nhất chính là sự đáng sợ của những ngôi nhà ma trong khu vui chơi.
Dù là người Thành Tây hay là bất kì nơi nào thì cũng phải công nhận những trò chơi ở thành phố Giang Lâm thật sự giống như những cơn ác mộng chết chốc.
Thương Mộ Nghiêm dẫn đường đi trước, đường đi có chút tối nên cô nắm lấy góc tay áo Thương Mộ Nghiêm để tránh để lạc. Cô đánh giá những trò chơi khác, cảm thấy nhà ma là trò nhẹ nhàng nhất.
Cô có lòng tin rằng nhà ma chỉ là những thứ được tạo dựng lên, đi sợ một thứ biết rõ được làm giả trông thật buồn cười, không có gì phải sợ cả.
Nhưng đến khi cánh cửa nhà ma đóng chặt lại, căn phòng tối tăm đột nhiên được bừng lên ngọn đèn yếu ớt, cô không biết chỉ ngay giây sau suy nghĩ “không có gì phải sợ” đó ngay lập tức phải thay đổi hoàn toàn.
Căn phòng đầu tiên chỉ là một căn phòng nhỏ, ánh đèn màu xanh chiếu vào căn phòng, âm u lại yên ắng. Chính giữa căn phòng chính là…
Tịch Ngưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3428430/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.