Thương Mộ Nghiêm tối sầm mặt khi nghe câu nói này, ánh mắt anh trở nên sắc bén, liếc nhìn cô một cái như cảnh cáo. 
Tịch Ngưng nhìn anh, cuối cùng lại trở lại bộ dáng điềm tĩnh như thường:''Nhìn anh không giống người thích trêu đùa nhỉ?'' 
Thương Mộ Nghiêm không trả lời cô, rõ ràng cô có thể cảm nhận được khí lạnh toát ra từ trên người anh, lạnh tới mức cô có chút nghi ngờ rằng chính bản thân mình đã nói sai cái gì đó. 
Nhà ăn R12 hiện ngay trước mắt, Tịch Ngưng nhìn Thương Mộ Nghiêm, mỉm cười ngọt ngào với anh:''Cảm ơn anh Mộ Nghiêm.'' 
Thương Mộ Nghiêm không nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước không chút gợn sóng. 
Cô lấy di động từ trong túi áo khoác ra, xem giờ thì phát hiện đã gần mười giờ tối, Cô cất di động vào trong túi áo khoác, ngẩng đầu lên nhìn Thương Mộ Nghiêm, giọng nói thận trọng hơn rất nhiều:''Anh Mộ Nghiêm, anh có ăn đồ ngọt không?'' 
Thương Mộ Nghiêm nheo mắt nhìn chằm chằm cô, ngữ điệu thờ ơ lạnh nhạt:''Làm gì?'' 
Cô cười, lấy tay từ trong túi ra, trước mắt anh xuất hiện một bàn tay nhỏ nhắn tinh tế, bên trong là một viên kẹo nhỏ:''Tặng anh, xem như là lời cảm ơn.'' 
Thương Mộ Nghiên nhìn viên kẹo điều ước màu cam được bọc trong giấy trong suốt màu cam, ánh mắt phức tạp sau đó lại lắc đầu cử tuyệt. 
''Không cần đâu, tôi chỉ tiện đường.'' 
Ngay khi anh định bước sang người cô, Tịch Ngưng vội lùi về sau vài bước lần nữa đứng trước mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3428404/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.