“Phồn Tinh?”
“A?” Cô lấy lại tinh thần, “Đây…..” Cô chỉ chỉ vào cái tên ở trên danh sách làm cho cô thất thần kia, “Là cô dâu có phải không?”
Lôi Húc Minh cười yếu ớt, lấy chiếc đũa gõ gõ trán cô: “Chẳng nhẽ em cho rằng chú rể mặt đen thui kia thích hợp với chữ ‘Hoan’ này hơn sao?”
Nhớ tới chú rể ban nãy vừa thấy Lôi Húc Minh vươn tay bày tỏ sự chúc mừng vẻ mặt liền như gặp phải đại địch, hành động khẩn trương giành bắt tay trước, Phồn Tinh ôm trán bật cười: “Đúng là không thể thích hợp.”
Tay cô lại hướng về cái tên kia di nhẹ, thì thào: “Tên này không gặp nhiều lắm nha…..”
Phải là cùng một người đi, cái tên giống nhau, giọng nói cũng giống với giọng nói của mình.
Thế giới này thật sự rất nhỏ.
Thật ra cô từng nghĩ rằng thế giới này thật lớn. Năm năm trước cô lục lọi hết cả danh bạ trong cái di động anh ấy để lại cũng không thể tìm được cái tên kia, là bởi vì rất quen thuộc với dãy số của người kia cho nên không lưu lại sao?
Tìm kiếm như vậy quả thực là khảo nghiệm vận số của người ta.
Cô ở Hàng Châu tìm loạn năm năm, chưa một lần nào từng gặp người có tên giống như vậy, cô thậm chí còn hoài nghi, cái đêm trong trí nhớ kia có phải hay không là biến chứng của chứng bệnh uất ức, chỉ có nắm chặt cái di động cũ nát mới nhắc nhở cô, đây là sự thật.
“Làm sao vậy?” Cứ cảm thấy sự im lặng của cô có chút kỳ lạ, Lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-nhat/70037/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.