🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cơn mưa bất chợt trút xuống thành phố, từng hạt nước lạnh buốt đập vào ô cửa kính của căn hộ nhỏ, hòa lẫn với bầu không khí nặng nề đang bao trùm nơi đây. Tiêu Chiến đứng tựa vào khung cửa sổ, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài màn mưa xám xịt. Cảm giác trống rỗng trong lòng anh giờ đây như một vực thẳm không đáy, kéo anh chìm sâu hơn vào những ký ức mà anh không thể xóa bỏ.

Những hình ảnh của Vương Nhất Bác cứ hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh, như thể chúng vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Từ cái cách anh ta cười, giọng nói trầm ấm nhưng pha chút bướng bỉnh, đến ánh mắt kiên định mỗi khi đối diện với anh – tất cả đều khắc sâu trong tâm trí Tiêu Chiến, khiến anh không thể nào thoát ra.

Mưa rơi ngày càng nặng hạt, gợi lên cảm giác lạnh lẽo nơi n.g.ự.c trái. Tiêu Chiến vô thức đưa tay lên chạm vào n.g.ự.c mình, như thể muốn xoa dịu sự đau nhói đang lan tỏa từ trái tim. Đã bao nhiêu ngày trôi qua kể từ lần cuối họ gặp nhau? Tiêu Chiến không đếm, hoặc đúng hơn là anh không dám đếm. Thời gian chỉ càng làm sâu thêm khoảng cách giữa họ, một khoảng cách mà anh đã tự tay tạo ra, nhưng lại chẳng thể vượt qua.

Trong giây phút đó, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, kéo Tiêu Chiến khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Anh nhìn vào màn hình, tim đập mạnh khi cái tên hiện lên trước mắt anh: Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến không bắt máy ngay. Ngón tay anh do dự trên nút trả lời, như thể chỉ cần chạm nhẹ vào, mọi ký ức, mọi cảm xúc mà anh cố gắng chôn sâu sẽ lại trỗi dậy, nhấn chìm anh một lần nữa. Nhưng rồi, như một lực hút không thể cưỡng lại, anh cuối cùng cũng nhấn nút.

“Tiêu Chiến...” Giọng của Vương Nhất Bác vang lên, vẫn trầm ấm như ngày nào, nhưng giờ đây lại mang theo một chút khàn khàn, như thể anh ta vừa trải qua những ngày tháng mệt mỏi.

Tiêu Chiến không trả lời ngay. Anh cảm nhận được sự bối rối trong giọng nói của Nhất Bác, nhưng điều đó chỉ khiến anh càng thêm đau lòng.

“Em không nên gọi.” Cuối cùng, Tiêu Chiến lên tiếng, giọng anh nhỏ nhưng mang theo sự lạnh lùng mà anh cố gắng tạo ra.

“Anh à...” Nhất Bác ngừng lại một lúc, như đang tìm kiếm từ ngữ. “Em chỉ muốn biết anh thế nào thôi.”

“Anh vẫn ổn.” Tiêu Chiến đáp ngắn gọn, cố gắng giữ bình tĩnh. “Em không cần lo.”

Nhất Bác im lặng. Tiêu Chiến cảm nhận được sự nghẹn ngào trong hơi thở của anh ta qua đầu dây bên kia, như thể chỉ cần anh nói thêm một câu nữa, mọi sự chịu đựng của Nhất Bác sẽ sụp đổ.

“Tiêu Chiến, em không thể quên anh.” Cuối cùng, Vương Nhất Bác nói, giọng anh run rẩy. “Dù anh có cố gắng đẩy em ra xa thế nào, em vẫn không thể ngừng yêu anh.”

Câu nói ấy như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào trái tim Tiêu Chiến. Anh nhắm mắt lại, cảm nhận nỗi đau dâng trào trong lòng mình. Anh đã từng nghĩ việc rời xa Nhất Bác là để bảo vệ cả hai, nhưng giờ đây, anh không chắc liệu mình có đang làm điều đúng đắn hay không.



“Nhất Bác, đừng như vậy.” Tiêu Chiến cất giọng, cố gắng giữ bình tĩnh. “Em cần phải buông bỏ. Anh không muốn làm tổn thương em thêm nữa.”

“Anh không làm tổn thương em, Tiêu Chiến. Chỉ có việc mất anh mới khiến em đau.” Vương Nhất Bác đáp, giọng anh kiên quyết hơn. “Em không muốn buông tay, vì em biết, nếu để mất anh, em sẽ không còn gì nữa.”

Mưa ngoài trời vẫn rơi, từng hạt nước như đập thẳng vào lòng Tiêu Chiến. Anh không biết phải trả lời thế nào, không biết phải làm gì để dập tắt ngọn lửa trong lòng Nhất Bác mà anh biết mình cũng không thể quên.

“Em về đi, Nhất Bác. Đừng gọi cho anh nữa.” Cuối cùng, Tiêu Chiến nói, giọng anh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Trước khi Nhất Bác kịp đáp lại, anh đã cúp máy.

Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống bàn, cảm giác như mọi sức lực đều rời khỏi cơ thể. Anh tựa người vào ghế, ánh mắt hướng ra cửa sổ, nơi mưa vẫn tiếp tục rơi. Anh không biết liệu mình có thể tiếp tục chịu đựng nỗi cô đơn này bao lâu nữa, nhưng anh biết một điều: Dù có cố gắng quên đi, tình yêu dành cho Vương Nhất Bác vẫn luôn ở đó, như một vết sẹo không bao giờ lành.

Tiêu Chiến ngồi bất động trước cửa sổ, ánh sáng từ những ngọn đèn đường len lỏi qua tấm kính ướt mưa, tạo thành những vệt sáng mờ ảo trên gương mặt anh. Chiếc điện thoại vẫn nằm yên trên bàn, màn hình tối đen, nhưng dường như tiếng nói của Vương Nhất Bác vẫn vang vọng trong tâm trí anh.

"Em không thể quên anh."

Lời nói đó như một con d.a.o sắc bén, không ngừng đ.â.m vào trái tim anh. Tiêu Chiến đã cố gắng kìm nén mọi cảm xúc, cố gắng vùi lấp hình bóng của Nhất Bác bằng công việc, bằng những cuộc họp triền miên, nhưng càng cố quên, anh càng nhớ. Và giờ đây, chỉ một cuộc gọi ngắn ngủi cũng đủ làm anh lạc lối trong những ký ức về họ - những ngày tháng khi tình yêu còn nguyên vẹn, khi mọi thứ chưa bị phá vỡ bởi áp lực và tổn thương.

Anh nhớ về lần đầu tiên gặp Vương Nhất Bác trên phim trường, khi ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy kiên nghị của chàng trai trẻ ấy khiến anh không thể rời mắt. Anh nhớ nụ cười hiếm hoi mà Nhất Bác dành cho anh sau mỗi cảnh quay mệt mỏi, như ánh nắng len qua những đám mây dày đặc. Anh nhớ cả những lần họ lén trao nhau những cái chạm nhẹ, những ánh nhìn mà cả hai đều hiểu rằng chúng chứa đựng nhiều hơn lời nói.

Nhưng cùng với những ký ức đẹp đẽ đó, là những nỗi đau mà anh không bao giờ muốn nhớ lại. Áp lực từ công chúng, những ánh mắt soi mói, những lời chỉ trích vô căn cứ mà họ phải đối mặt. Tiêu Chiến không thể chịu nổi việc thấy Nhất Bác bị tổn thương, và anh biết, nếu tiếp tục ở bên nhau, những vết thương ấy sẽ chỉ càng trở nên sâu hơn.

Anh đã chọn cách rời xa, không phải vì anh không yêu Nhất Bác, mà vì anh yêu cậu quá nhiều. Nhưng liệu đó có thực sự là lựa chọn đúng đắn? Tiêu Chiến không chắc nữa.

Cơn mưa bên ngoài dần trở nên nhẹ hạt hơn, nhưng trong lòng Tiêu Chiến, bão giông vẫn không ngừng gào thét. Anh đưa tay lên lau khuôn mặt, bất giác nhận ra những giọt nước mắt đã chảy dài từ lúc nào. Anh chưa bao giờ cho phép bản thân khóc, ngay cả khi mọi thứ trở nên quá sức chịu đựng. Nhưng lúc này đây, trước nỗi nhớ đang bóp nghẹt trái tim, anh không thể ngăn được cảm xúc của mình nữa.

“Nhất Bác...” Anh thì thầm cái tên ấy, như một lời gọi không ai đáp lại, như một cơn gió mang theo nỗi lòng gửi vào hư không.



Thời gian chầm chậm trôi qua, căn phòng nhỏ lại chìm vào yên lặng. Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, kim giờ đã gần chạm đến con số 12. Đêm đã muộn, nhưng anh biết mình sẽ không thể ngủ. Nỗi nhớ vẫn đang len lỏi qua từng ngóc ngách của trái tim, từng nhịp thở, từng cái nhìn.

Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, anh đứng dậy, với lấy áo khoác treo trên giá và bước ra khỏi nhà. Tiêu Chiến không biết mình đang đi đâu, chỉ biết đôi chân cứ đưa anh tiến về phía trước, như bị một sức hút vô hình dẫn lối. Cơn mưa nhẹ ngoài trời làm anh run rẩy, nhưng cái lạnh đó chẳng là gì so với nỗi lạnh lẽo trong lòng.

Tiêu Chiến bước qua những con đường quen thuộc, ánh đèn mờ nhạt trên các con phố làm anh nhớ đến những lần anh và Nhất Bác cùng nhau đi dạo vào những đêm muộn. Tiếng cười của họ vang lên giữa không gian yên ắng, những câu chuyện vu vơ chẳng đầu chẳng cuối mà giờ đây anh chỉ có thể nhớ lại trong cô đơn.

Anh dừng chân trước một quán café nhỏ, nơi họ từng ngồi hàng giờ đồng hồ để trốn khỏi thế giới ngoài kia. Tiêu Chiến nhìn qua khung kính, thấy chiếc bàn góc trong cùng vẫn ở đó, nhưng người ngồi bên cạnh anh ngày xưa giờ đã không còn.

Tim anh thắt lại. Anh cúi đầu, bước tiếp, cố gắng rời khỏi những ký ức đang bám lấy mình. Nhưng khi vừa đi qua một ngã tư, ánh mắt anh bất giác khựng lại.

Dưới ánh đèn đường nhạt nhòa, một bóng dáng quen thuộc đứng đó, tay cầm ô, ánh mắt hướng về phía anh. Là Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đứng chôn chân tại chỗ, không thốt nên lời. Anh không biết Nhất Bác đã ở đó bao lâu, nhưng ánh mắt cậu chứa đựng sự chờ đợi và quyết tâm mà anh không thể phủ nhận.

“Anh đang đi tìm gì trong cơn mưa này?” Nhất Bác hỏi, giọng cậu nhẹ nhưng rõ ràng, vang lên giữa không gian yên ắng.

Tiêu Chiến không trả lời. Anh chỉ đứng đó, nhìn người trước mặt mình, để cảm giác quen thuộc và đau đớn cùng lúc tràn ngập trong lòng.

“Anh không cần phải trả lời.” Nhất Bác tiến lại gần hơn, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định. “Em biết câu trả lời rồi. Anh đang tìm em.”

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nước mưa hòa lẫn với những giọt nước mắt vẫn chưa kịp khô. Anh không biết phải nói gì, không biết làm gì. Tất cả những gì anh có thể làm là để bản thân cảm nhận sự hiện diện của Nhất Bác, để nỗi nhớ nhung mà anh đã cố gắng chôn giấu bấy lâu nay bùng lên mạnh mẽ.

Nhất Bác đứng ngay trước mặt anh, chìa chiếc ô ra để che cho cả hai khỏi cơn mưa. “Anh không thể tiếp tục trốn tránh em, Tiêu Chiến. Em không để anh rời xa em thêm lần nào nữa.”

Lời nói của Nhất Bác như một luồng sáng len lỏi vào trái tim Tiêu Chiến, phá vỡ mọi rào cản mà anh đã dựng lên. Anh mở mắt, ánh nhìn của hai người giao nhau, và trong khoảnh khắc đó, Tiêu Chiến biết rằng anh không còn đủ sức để từ chối tình yêu mà mình luôn cố gắng quên đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.