Cơn mưa bất chợt trút xuống thành phố, từng hạt nước lạnh buốt đập vào ô cửa kính của căn hộ nhỏ, hòa lẫn với bầu không khí nặng nề đang bao trùm nơi đây. Tiêu Chiến đứng tựa vào khung cửa sổ, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài màn mưa xám xịt. Cảm giác trống rỗng trong lòng anh giờ đây như một vực thẳm không đáy, kéo anh chìm sâu hơn vào những ký ức mà anh không thể xóa bỏ.
Những hình ảnh của Vương Nhất Bác cứ hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh, như thể chúng vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Từ cái cách anh ta cười, giọng nói trầm ấm nhưng pha chút bướng bỉnh, đến ánh mắt kiên định mỗi khi đối diện với anh – tất cả đều khắc sâu trong tâm trí Tiêu Chiến, khiến anh không thể nào thoát ra.
Mưa rơi ngày càng nặng hạt, gợi lên cảm giác lạnh lẽo nơi n.g.ự.c trái. Tiêu Chiến vô thức đưa tay lên chạm vào n.g.ự.c mình, như thể muốn xoa dịu sự đau nhói đang lan tỏa từ trái tim. Đã bao nhiêu ngày trôi qua kể từ lần cuối họ gặp nhau? Tiêu Chiến không đếm, hoặc đúng hơn là anh không dám đếm. Thời gian chỉ càng làm sâu thêm khoảng cách giữa họ, một khoảng cách mà anh đã tự tay tạo ra, nhưng lại chẳng thể vượt qua.
Trong giây phút đó, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, kéo Tiêu Chiến khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Anh nhìn vào màn hình, tim đập mạnh khi cái tên hiện lên trước mắt anh: Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến không bắt máy ngay. Ngón tay anh do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-lui-tan/3742691/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.