Thời gian cứ vậy thật nhanh đã trôi qua, Lạc Anh chớp mắt đã mang thai được ba tháng, thai nhi cũng ngày một lớn dần. Bây giờ là trong thời ký ốm nghén của phụ nữ mang thai, bình thường nếu cô ngủ cả ngày thì không sao nhưng cứ hể tỉnh là sẽ buồn nôn, mỗi lần ói là cứ như thập tử nhất sinh, từ lúc bắt đầu tình trạng ốm nghén không lần nào là Hoắc Kinh Vũ không tận mắt chứng kiến cô ói mửa, nhìn gương mặt trắng toát ra sau mỗi lần nghén khiến người đàn ông đau đến nói không ra lời.
Dưới sự chăm sóc tận tình từ chồng và bà nội, Lạc Anh trong lúc mang thai muốn gì có đó, nửa đêm bật dậy thèm ăn thứ gì dù có xa đến đâu Hoắc Kinh Vũ cũng nhất định mua về được cho cô, mang thai nói là ngủ nhiều nhưng có nhiều đêm lại khó chịu mà không ngủ được nhiều lần bất lực mà khóc cũng được hắn bỏ qua giấc ngủ của mình mà ân cần dỗ dành, từ lúc cô mang thai thái độ của hai ông bà Hoắc gia cũng thay đổi, mẹ của Hoắc Kinh Vũ ngày nào cũng đích thân đến hỏi tình hình sức khỏe tối đến lại lệnh cho hầu nhân đến pha nước thảo mộc ngâm chân cho cô, trở nên ân cần nói chuyện cũng dịu dàng hơn luôn căn dặn người hầu về thực đơn mỗi ngày cho cô, ăn uống dinh dưỡng thế nào đều do một tay bà ấy lo liệu.
Lạc Anh ngồi gác hai chân lên đùi Hoắc Kinh Vũ, ôm lấy bả vai hắn nấc lên từng tiếng.
“Chồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-la-em-tham-tinh-la-anh/2910384/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.