(Tên gốc của chương 394: What Makes Home)
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN
Tôi đang trôi trong một biển thạch anh tím trống rỗng tuy mờ ảo mà quen thuộc.
Cõi không gian hư vô này kéo dãn ra vô tận theo mọi hướng. Việc thiếu vắng bất cứ thứ gì là vật chất thật hữu hình vừa là nguồn an ủi lẫn lo lắng. Trôi lơ lửng ở đây, tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ chui rúc trong chăn, sợ một con quái vật dưới gầm giường mà tôi gần như tin là không có thật - nhưng không đủ chắc chắn để nỗi sợ này tan biến.
Không phải là tôi đã từng có một thời thơ ấu như thế, nhưng ở đây, trong thế giới của aether này, thật dễ mà hình dung ra tất cả những cuộc sống khác nhau mà tôi có thể đã có.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi chỉ là một đứa trẻ nhỏ ở Trái đất (Earth),tôi đã tưởng tượng ra một cuộc sống mà tôi biết được cha mẹ ruột của mình, những người nuôi dưỡng tôi bằng tình thương. Vậy thì tôi có thể trở thành gì, nếu tôi không lớn lên như một đứa trẻ mồ côi với nhu cầu nhận được sự gắn bó và yêu thương đến mức tuyệt vọng, khát khao đến tận đáy lòng được chứng tỏ giá trị của mình để có ai đó quan tâm đến tôi?
Tôi đã thấy một cuộc đời mà tôi chưa từng gặp Nico hay Cecilia, hoặc Hiệu trưởng Wilbek hay Quý cô Vera. Lẽ ra tôi đã học cách buôn bán, điều hành một công việc kinh doanh thành công, bắt đầu một gia đình của riêng mình, và cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547814/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.