Đặt cuộn giấy ghi chi tiết những tiết học mà tôi sẽ dạy xuống, tôi thở dài và ngả người ra ghế. Điều này liên tục gợi nhớ mạnh mẽ về học viện quân sự mà tôi đã theo học trong kiếp trước, theo một cách không hề tốt chút nào.
Bản ngã chiến binh trong tôi - người đã từng là một bậc thầy kiếm sĩ, một vị vua, một tướng quân Lance – phải ngán ngẩm khi xem những buổi tập này chỉ tập trung vào việc thuần thục các chuyển động lặp đi lặp lại và hoàn thiện những chi tiết nhỏ nhất về thế đứng cũng như vị trí của tay và chân. Và tôi nhận thấy lối học này hoàn toàn chú trọng phần tập luyện nhuần nhuyễn cứng nhắc hơn là lối đánh sáng tạo trong trận chiến. Một phần trong tôi biết mình có thể làm tốt hơn việc ép buộc học viên vào khuôn khổ cứng nhắc này.
Nhưng rồi cũng có một phần khác: phần anh trai, bạn bè và người con trai trong tôi thì lại nghĩ khác. Tôi là một người dân Dicathian, bị tách biệt và bị bao vây bởi kẻ thù, và để giữ vỏ bọc của tôi không bại lộ, giờ đây tôi lại được yêu cầu huấn luyện những người lính tương lai để rồi một ngày nào đó có thể sử dụng những kỹ năng tôi dạy và nhắm vào những người tôi yêu quý nhất. Mặc dù mới chỉ có hai ngày, nhưng ngày càng khó tập trung vì phần bản ngã đó trong tôi cứ luôn hỏi một câu hỏi.
‘Để làm gì cơ chứ?’ Tôi tự hỏi mình lần thứ mười kể từ khi tên Scythe Dragoth, xuất hiện ở Học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547762/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.