Hình ảnh Ellie biến mất trong làn sóng hủy diệt cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi. Em gái tôi... ăn mặc như một người lính Alacryan ... bị cuốn vào một cuộc tấn công của Asuran nhắm vào quê hương của tộc elf...và cảnh Nico và Tessia chiến đấu bên cạnh nhau, như những người bạn cũ...
Thật sự là tất cả rất choáng ngợp với tôi. Mỗi phần đều nghe cực kỳ vô lý hơn phần còn lại. Có lẽ đó chỉ là một viễn cảnh, tôi tự nhủ, mặc dù tôi biết như thế chỉ là tự dối lòng. Cho dù nó là từ phép thuật của thánh vật, hay trực giác của riêng tôi, nhưng tôi biết rằng những gì tôi nhìn thấy là thật, rằng nó chỉ vừa mới xảy ra đây thôi.
Ellie vẫn còn sống.
Con bé chắc chắn phải còn sống. Tôi không thể chấp nhận sống trong một thế giới không có con bé.
"Anh cảm thấy thế nào rồi?" Caera hỏi, lông mày nhíu lại với vẻ lo lắng.
Thở ra một hơi thật sâu - như thể điều đó bằng cách nào đó sẽ giảm bớt sự nặng lòng trong tôi khỏi những gì tôi vừa chứng kiến ở Dicathen - tôi gật đầu với nữ quý tộc Alacryan. "Tôi sẽ ổn thôi."
"Chuyện gì đã xảy ra thế? Viên đá trong tay anh đột nhiên phát sáng, và sau đó, mắt anh mở trừng trừng và rồi anh đứng yên như một bức tượng vậy.” Caera đang nắm lấy cánh tay tôi, ánh mắt hếch lên tìm kiếm câu trả lời trên khuôn mặt tôi.
Regis chờ đợi một cách kỳ vọng, và tôi cũng có thể cảm nhận được rằng cậu ta cũng muốn biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547739/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.