Tâm trí tôi trở nên rối bời khi bước qua cành cổng và tiến vào khu vực tiếp theo. Một thứ gì đó lao ra từ bên trái và tôi đưa tay lên đỡ đòn, những chẳng có gì xảy ra cả. Những chuyển động đột ngột ở khóe mắt tôi khiến tôi quay người liên hồi, trông chờ vào một cuộc tấn công bất ngờ vào hai bên, nhưng cũng chẳng có cú đánh nào ở hai bên tôi cả.
‘Bây giờ cậu còn sợ cả bóng nữa à, công túa?’ Regis cười khúc khích trong đầu tôi. ‘Nhìn kỹ đi.’
“Họ—họ là ai?”
Xung quanh, nhiều người nhìn tôi qua những khung cửa sổ hình chữ nhật, mỗi người đều có một gương mặt đẫm lệ, hoặc méo mó giận dữ, hay gào thét điên dại. Một số thì ngồi im, dù phần lớn bọn họ cũng đã không còn giữ được lý trí, chỉ chỏ lung tung, đánh đập và cào cấu khắp người hoặc mặt đất, như trong một trại thương điên.
Trước khi tôi có thể nhìn kỹ hơn, Kalon và Ezra va vào người tôi, với Riah ở giữa bọn họ.
“Cái quái gì đấy?” Ezra nói, giật ngược ra xa tôi và những người trong khung cửa.
Ở trung tâm của căn phòng là một bệ phun nước hình vuông, rộng gần 2m và xung quanh là những dãy ghế gỗ. “Ở đó,” tôi nói, chỉ vào một dãy ghế. “Đặt cô ấy xuống đó.”
Hai anh em họ mang người bạn của huyết tộc họ đi qua căn phòng, một dòng máu đỏ tươi vẫn chảy ra đều đặn từ chỗ chân bị đứt của cô ấy, phun tứ tung lên nền nhà cẩm thạch.
Ada xuất hiện phía sau, rồi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547707/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.