Sự hoảng hốt bắt đầu dâng lên trong tôi khi tấm bậc nền biến mất dần khỏi tầm mắt. Tôi không đủ tự tin để nói rằng mình có thể sống sót sau vụ va chạm khi rơi xuống mặt đất với tốc độ này. Tệ hơn nữa là tôi có thể sẽ chẳng đập vào cái gì cả. Vì aether có liên quan đến quá trình hình thành nơi này, khả năng tôi rơi vào vô tận là quá lớn.
Tôi nhớ cái vực thẳm vô vọng mà tôi đã bị mắc kẹt ở đó trước khi tỉnh dậy trong hầm ngục này. Cái cảm giác tê tái và chìm sâu trong bóng tối đã gặm nhấm tâm trí và tâm hồn tôi đế mức mà chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến tôi lạnh sống lưng.
Rồi sự va chạm mà tôi cảm nhận từ lưng của mình đã đưa tôi quay trở lại với thực tại. Tôi đã rơi xuống một bậc nền khác.
Bề mặt của thứ bục thềm quái dị này tỏa ra một chút ánh sáng trắng nhẹ. Trong khi tâm trí tôi đang cố hiểu chuyện gì đã xảy ra, một tiếng rơi khác vang lên đằng sau tôi.
“Cái con m-”
“Regis! Ngươi ổn chứ?” Tôi hỏi khi người bạn đồng hành của mình đang chật vật quay lại trên không trung, lơ lửng chỉ vài feet phía trên bục thềm trắng đang phát sáng.
“Tôi không biết… nhưng đối với một người không có cơ thể thực thì có khá nhiều thứ chết tiệt có thể chạm vào tôi trong cái nơi quái quỉ này đấy.” Regis cằn nhằn.
Tôi bật cười, vui vẻ vì người bạn đồng hành của mình cằn nhằn, và cũng vì có một mặt đất vững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547680/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.