Bóng tối. Xung quanh tôi chỉ toàn là bóng tối đen nghịt.
Tôi đang lơ lửng, lơ lửng trong một khoảng không đen nghịt hoàn toàn không phản chiếu bất kỳ thứ gì. Tôi không thể biết bản thân mình đang trôi dạt hay lơ lửng tại chỗ.
Tất cả những gì tôi biết rằng không hề có bất kỳ thứ gì khác—không có âm thanh, mùi vị, khứu giác, hay xúc giác nào trong bóng tối vô tận này.
Ban đầu có cảm giác rất yên bình. Tôi cảm thấy mình vừa là mọi thứ, vừa không là gì cùng một lúc. Tôi cảm thấy mình giống như một hạt nhân nhỏ bé trong vũ trụ mênh mông vô tận, nhưng tôi cũng cảm thấy như không có gì khác tồn tại ngoài bản thân tôi.
Tuy nhiên, khi thời gian trôi qua, tôi nhớ lại nhiều hơn về những gì tôi đã trải qua. Tôi là một con người... có tay, chân và cơ thể.
Tuy nhiên, tôi không thể cảm thấy bất cứ điều gì cả. Tôi cố thử uốn cong các ngón tay và ngón chân của mình. Tôi cố gắng phập phồng lỗ mũi, mở miệng. Nhưng tôi vẫn không thể cảm thấy bất cứ điều gì. Tôi thậm chí không thể cảm thấy mình thở nữa.
Nỗi sợ hãi nhanh chóng dâng trào trong tôi. Không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy tôi vẫn còn sống cả. Trái tim không đập mạnh, không thở gấp, không run rẩy cơ thể.
Vãi thật, tôi ước mình có thể cảm nhận được gì đó — bất cứ điều gì để xác minh rằng không chỉ có mỗi ý thức của tôi là tồn tại. Nhưng tôi bị mắc kẹt ở đây trong khi chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547667/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.