GÓC NHÌN CỦA TESSIA ERALITH:
Tôi ngoái lại nhìn hành lang mờ nhạt, trải dài như vô tận vào bóng tối trước khi nhìn xuống tấm huy chương trắng trong tay mình.
“Xin lỗi ông.” Tôi thì thầm, càng nắm chặt hơn vào cổ vật. “Con hứa là con sẽ trả lại thứ này.”
Tôi quay lưng lại với con đường mà mình đã đi qua và đứng đối diện với cánh cổng trước mặt. Sau một tiếng thở dài và xốc lại tinh thần, tôi chuẩn bị cho bất cứ điều gì có thể xảy ra khi bước qua nó.
Tôi đã quá hấp tấp và dễ xúc động. Tôi biết điều đó chứ.
Kể cả sau tất cả những gì đã xảy ra trong trận chiến cuối cùng của mình ở Rừng Elshire, khi mà đã phải nhờ đến Tướng Aya để giữ mạng cho mình, tôi vẫn quyết định làm việc này. Sau bao lần tự trách bản thân mình – ghét chính mình – nhưng tôi không thể cứ thế mà ngồi im như thế này được.
Ông nội đã hoàn toàn loại bỏ mẹ và cha ra khỏi tâm trí. Dù ông có nói như thế nào, tôi vẫn hiểu được ánh mắt của ông ấy mỗi khi tôi nhắc đến họ. Với ông, bố mẹ tôi đã không còn là một phần của gia đình, mà là những kẻ phản bội.
Trưởng lão Rinia thì không tiêu cực như thế, nhưng tôi cũng biết là bà ấy đã từ bỏ hy vọng cứu bố mẹ tôi. Chỉ cần nghe qua kế hoạch mà bà ấy và ông Viviron đã lập cùng với Tướng Bairon trong việc quyết định ai nên được cứu, tôi biết là bố mẹ mình sẽ không có chỗ trên danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547660/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.