Ôm Tess một lần cuối, khế ước thú của tôi đi lên Tường Thành khi bọn tôi vẫy tay chào. Binh lính liền dạt sang bên để cô ấy đi qua để lên trên.
‘Đừng có làm gì quá giới hạn khi người ở với cô ấy nhé, Arthur.’ Sylvie nói.
“Chà, thật lạ lẫm khi thấy Sylvie trong hình dạng con người nhỉ,” Tess nói và quay sang tôi.
Tôi nhếch mép. “Ừ thì nếu không có hai cái sừng trên đầu thì Sylvie trông y hệt như những cô gái nhỏ ngây thơ khác thôi.”
“Hai cái sừng cũng đáng yêu mà. Dù gì thì”—Tess chỉ về khu vực buôn bán mỉm cười rạng rỡ—“chúng ta đi thôi chứ?”
Tôi mỉm cười. “Ừ.”
Quả thật là một cảm giác kỳ lạ khi chúng tôi đi qua dòng người hối hả. Chân tôi đau nhức và cảm giác thật nặng nề nếu không dùng mana cường hóa nó, nhưng tôi vẫn tiếp tục đi cùng Tess. Tôi quan sát cô ấy ngó nghiêng ngó dọc và biểu cảm của cô ấy chuyển từ tò mò sang hào hứng vui vẻ khi cô ấy đi qua những gian hàng của các thương nhân dọc đường đi.
Đây là một cảm giác rất hiếm hoi khi tôi đi dạo với cô gái mà tôi đã dành rất nhiều thời gian ở cùng trong kiếp này, một cảm giác thật nhẹ nhõm như thể những áp lực và trách nhiệm của một Lance và một Tướng Quân trong thời chiến bỗng chốc tan biến đi.
Rồi tôi chợt nhận ra.
Chính chức vụ mà tôi đã nhận để cống hiến cho Dicathen đã dần dần biến tôi trở thành con người cũ ỡ kiếp trước. Tuy nhiên, lần này thì khác. Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547629/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.