Giọng nói nham hiểm của Uto khiến tôi lạnh hết cả sống lưng, và mặc dù hắn ta bị giam cầm trong một hầm chống ma thuật, tôi vẫn không thể không lo lắng.
Với tất cả mọi người trong căn phòng này thì tôi là người đã đánh bại Uto, nhưng sự thật là cả tôi lẫn Sylvie còn chẳng thể làm trầy xước nổi một miếng da trên người hắn nữa huống chi.
“Trông ngươi tàn tạ quá nhỉ, Uto.” Tôi lên tiếng, che giấu đi bất kì sự yếu đuối nào trên gương mặt mình.
Nụ cười của của hắn chợp tắt, thay vào đó là cái nghiến răng điên tiết. “Mày đã làm gì với sừng của tao hả thằng chó hạ đẳng kia?”
Lấy cái sừng đen ra khỏi nhẫn không gian, tôi bình thản tung hứng nó trên không trước mặt không. “Ồ, ý ngươi là cái này ấy hả?”
“Thằng chó láo t—”
“Đủ rồi,” tôi ngắt lời. “Ta không ở đây để khẩu khí với ngươi. Ta có việc khác quan trọng cần phải lo.”
Khuôn mặt xám nhợt của Uto đen sầm lại, mắt hắn trở nên cuồng dại hơn. “Tao thề với Vritra, tao mà ra khỏi đây thì mày sẽ ước hôm đó mày chết mẹ đi cho rồi.”
Tôi chỉ lắc đầu.
“Ta tin rằng ngươi muốn một điều còn hơn cả việc ra khỏi đây hay tra tấn ta.” Nghiêng người lại gần Uto với một nụ cười ngạo mạn, tôi tiếp tục khích. “Ta biết rằng ngươi còn thậm chí chẳng biết tại sao ngươi thua ta, và điều đó đang ăn mòn từng chút tâm trí của người.”
Tôi cứ nghĩ rằng hắn ta chẳng thể nào điên tiết hơn được nữa, nhưng Uto quằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547607/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.