Tôi quan sát Arthur và sư phụ tôi đứng mặt đối mặt, cách nhau vài mét. Mặc dù họ chỉ đứng đó nhìn nhau nhưng khí chất khủng bố tỏa ra từ họ như muốn nhấn chìm cả căn phòng này.
Cuối cùng cô Watsken cũng lên tiếng một cách nhỏ nhẹ như thể cô ấy chưa gì đã hối hận vì nói điều này từ. “R-Rào chắn đã sẵn sàng rồi… chắc vậy.”
Giọng cô ấy khá nhỏ, nhưng có vẻ như sư phụ và Arthur đã nghe được, vì một lớp aura bắt đầu bao trùm cơ thể họ. Một lớp aura màu bạc xanh huyền ảo bao trùm sư phụ tôi, còn Arthur thì có một lớp aura lung linh sắc màu—chắc chắn là vì cậu ấy là pháp sư tứ hệ nguyên tố.
Tổng Tư Lệnh Virion cùng các trưởng lão khác và thậm chí cả Tướng Quân Bairon cũng im lặng quan sát, không dám chớp mắt vì sợ sẽ bỏ lỡ gì đó. Tôi có thấu hiểu họ, vì tôi cũng đứng gần nhất có thể mà không làm bản thân gặp nguy hiểm.
Chỉ nhìn bọn họ đứng đó thôi cũng là một khung cảnh hết sức tuyệt vời. Tôi cảm thấy một niềm tự hào dâng lên khi quan sát sư phụ mình vận phép thuật chủ đạo của mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, dù cho Arthur có tập luyện với tôi hàng trăm lần cũng chẳng bằng một lần duy nhất đấu tập với sư phụ.
Đột nhiên, cả cơ thể sư phụ chớp nhoáng biến mất. Và Arthur đã tức thời phản ứng, vừa kịp lúc né đòn tấn công mở màn của sư phụ.
Một thanh giáo băng cắm thẳng xuống đất nơi cậu ấy vừa đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547603/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.