“Tiếp theo! Học viên Grey, không có họ. Hãy bước lên bục,” nhà nghiên cứu với chiếc áo choàng thí nghiệm trắng không tì vết ở phía bên kia tấm kính cất tiếng.
Đôi mắt khép hờ của ông không lúc nào rời khỏi tập hồ sơ. “Hãy đặt tay thuận lên quả cầu và đợi chỉ dẫn tiếp theo.”
Tôi làm theo hướng dẫn, đồng thời vươn vai và ưỡn ngực ra – như thể chúng sẽ giúp đỡ tôi ít nhiều trong bài kiểm tra lần này.
“Giờ thì, Học viên Grey, quả cầu này là một máy cảm biến, nó có thể đo cấp độ ki của cậu. Hãy vận ki vào máy cảm biến cho đến khi ta ra hiệu dừng lại.”
Hít thở một hơi thật sâu, tôi đẩy ki ra khỏi lõi và vận nó chạy khắp cánh tay phải rồi vào quả cầu thủy tinh. Ki của tôi được đo bên trong máy cảm biến trông giống hệt như giọt mực trong biển nước. Nó xoay chuyển và lan ra trong các nhà nghiên cứu đang ghi chú với vẻ mặt thất vọng.
Chưa đầy một phút trôi qua mà tôi đã toát mồ hôi hột, tay run rẩy trên quả cầu.
“Dừng lại được rồi,” một nhà nghiên cứu thông báo qua bộ đàm, giọng nói có vẻ nhạt nhòa hơn so với lúc đầu. “Hãy đến sân luyện tập cho bài kiểm tra cuối cùng này.”
Tôi tiến về phía cửa, ngoái đầu nhìn lại xem các nhà nghiên cứu thảo luận về điểm số của tôi sau tấm kính. Người chỉ dẫn cho tôi thậm chí còn thở dài và lắc đầu ngao ngán.
Bước qua hành lang chiếu sáng rực rỡ, tôi dừng lại trước một hàng người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547594/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.