“Chuyện gì vậy?” Mica thầm thì, cúi sát đầu trong tư thế nghiêng người để có thể nhìn thấy nửa dưới khuôn mặt. “Cậu nhận ra ai à?”
Lắc đầu, tôi quay lại bàn của mình. “Không có ai quan trọng đâu.”
Một cô hầu gái khác – người này ít lẳng lơ hơn – đến cùng đồ ăn của chúng tôi. Cô đặt ba cốc bia trước mặt Olfred, một bát súp duy nhất, thêm mẩu bánh mì chìm lỏm bỏm bên trong chất lỏng đặc sệt kia.
“Mang thêm cho tôi hai bát nữa,” Olfred nói khi đẩy cốc bia đến trước mặt tôi và Mica.
“Có một quầy hàng bên dưới cho lũ nô lệ của ngài đó,” cô ta nói với vẻ mặt khinh bỉ trắng trợn.
Phớt lờ thái độ của cô ta, Olfred vẫn ngồi khuấy món thịt hầm cam với mẩu bánh mì. “Chúng tôi vừa trải qua cả một chuyến hành trình dài. Tối nay họ sẽ ăn ở đây.”
Tôi chẳng bận tâm phản ứng của cô ta, nhưng cô ta rời đi mà không nói thành lời. Tâm trí tôi chỉ tập trung vào cốc bia lạnh đang sủi bọt trước mặt. Tôi áp miệng cốc mát lạnh vào đôi môi thô ráp của mình, cảm giác thực quản bị bỏng nhẹ khi chất lỏng có cồn kia chạm đến dạ dày.
Chết tiệt, ngon vl.
Mica gần như tu một hơi là hết cốc bia. Cô ấy rùng mình khi thở một hơi dài đầy mãn nguyện. “Ngay cả loại bia rẻ tiền này cũng có hương vị tuyệt cú mèo với Mica lúc này nhỉ.”
Cười thầm, tôi nâng cốc uống một ngụm khác. Mặc dù ngoài tầm mắt của tôi, nhưng tôi có thể thấy những cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547589/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.