Mặc dù tôi đã dành một phần lớn cuộc đời để học cách cư xử đúng mực - phải nói gì và nói như thế nào trong nhiều tình huống - tôi vẫn không biết phải nói gì với Claire.
Tôi thấy rằng bất kì lời xin lỗi hay an ủi đều chỉ đều là thương hại và nhạy cảm. Sau tất cả, làm sao tôi có thể nói với chị ấy rằng ‘sẽ ổn thôi mà’ sau khi than phiền về sự dậm chân tại chỗ của mình trong một phần của cuộc đời mà chị ấy không bao giờ lấy lại được, chứ đừng nói đến việc tiến bộ hơn.
Bỗng ngạc nhiên thay, Claire chỉ cười nhẹ.
“Chị xin lỗi-chỉ là do biểu cảm của em. Nếu chị mà là người ngoài cuộc thì chị sẽ chỉ nghĩ em vừa nuốt phải một con bọ hay thứ gì đó.” Chị ấy giải thích khi nhận thấy sự bối rối của tôi. “Đừng lo. Chị đã chấp nhận điều đó kha khá rồi.”
“Nhưng…” Tôi lẩm bẩm.
“Nó ổn mà.” Claire lắc đầu bác bỏ. “Chị đã nói với chú của chị về việc này rồi, nhưng chị dự định sẽ giúp đỡ trong Học viện kiếm thuật Bladeheart mà gia đình chị đang điều hành. Chị nhận ra rằng việc huấn luyện những tân binh cũng là cách để giúp đỡ cuộc chiến này.”
Tôi không-không thể trả lời. Chị ấy đã suýt chết một lần và bây giờ không thể sử dụng phép thuật, nhưng chị ấy lại là người cố gắng cải thiện bầu không khí trong khi tôi chỉ đứng đây, mất tinh thần.
“Claire!” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.
Hai chúng tôi nhìn lên và thấy con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547582/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.