Những ký ức ở kiếp trước mà tôi tưởng mình đã quên, bỗng hiện thoáng qua trong tâm trí tôi trong chớp mắt, ám ảnh tôi ngay giữa ban ngày ban mặt khi chúng tôi chuẩn bị đi gặp sứ giả đưa tin.
‘Vẫn ổn chứ, Arthur?’ Giọng nói lo lắng của Sylvie vang lên trong đầu tôi.
‘Ta vẫn ổn, Sylv. Có điều, giờ con đã gọi thẳng tên ta rồi nhỉ.” Tôi trả lời và xoa đôi tai nhỏ nhắn của cô rồng tôi.
‘Ông nội bảo rằng con cần phải giữ gìn nhân phẩm của loài rồng.’ Khế ước thú của tôi ngước mũi lên cao, và sải bước đi kế tôi khi chúng tôi bước ra khỏi cánh cổng dịch chuyển mà Aldir đã dựng lên.
Chúng tôi đến một làng chài nhỏ tên là Slore cách Etistin khoảng vài chục dặm về phía nam.
‘Ừ thì, chỉ là hồi đó khi con thường gọi ta là “papa” nghe dễ thương hơn nhiều.” Tôi nhếch mép.
‘Đừng lo. Con vẫn luôn xem người là papa mà!’ Cô rồng của tôi an ủi, dúi đầu vào chân tôi.
“Tôi vẫn cảm thấy không ổn khi đi đến điểm gặp mặt mà không có viện trợ.” Virion lên tiếng.
Chúng tôi đứng ở một khu đất trống ở ngay trên thị trấn Slore. Những đợt gió mát rượi thi thoảng thổi qua với mùi mặn mà của biển, khiến tôi cảm thấy rít chịt.
“Nếu tên sứ giả mà dám manh động thì ta sẽ có quyền can thiệp vào.” Aldir trấn an, nhếch mép một chút và con mắt trên trán ông mở ra và nhìn thẳng về phía trước.
“Và cái cách mà phe Vritra đã lên kế hoạch cho mọi thứ— sản sinh ra những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547557/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.