GÓC NHÌN CỦA REYNOLDS LEYWIN:
Tôi ghét chính mình vì những gì đã xảy ra. Một phần trong tôi ước rằng đã nói với Arthur rằng điều đó không sao cả... rằng thằng bé vẫn là một phần gia đình của tôi .
Nhưng phần lớn hơn trong tôi, phần mà tôi ghét nhất, ước rằng thằng bé đã không bao giờ nói với chúng tôi.
Xuyên suốt cuộc đời của Arthur, tôi đã biết từ rất sớm rằng nó rất khác biệt. Thằng bé luôn bình tĩnh và trưởng thành hơn rất nhiều so với tuổi của nó, và cả khi nó hành động như tuổi của mình, nó có cảm giác khá… bình thường. Ngay từ sớm, hành động của nó luôn mang một tầm nhìn xa nhất định; luôn luôn có một lý do để thằng bé làm một cái gì đó, một mục tiêu hoặc kế hoạch cụ thể nào đó.
Có lẽ do đó, tôi đã bị cuốn vào việc nghe lý do tại sao thằng bé kể cho chúng tôi nghe điều này. Không phải sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người, ngay cả với chính thằng bé, nếu nó giữ bí mật sao? Nguyên nhân là gì? Mục đích của thằng bé là gì?
Tại sao lại quá khó khăn để tôi chấp nhận điều này? Có phải vì nó đi ngược lại niềm tự hào của tôi? Một niềm tự hào ích kỷ của riêng tôi rằng có lẽ, biết đâu tôi đã gieo mầm và nuôi dưỡng một thiên tài chỉ xuất hiện một lần trong một thiên niên kỷ?
Các dấu hiệu đã luôn ở đó. Hành vi kỳ lạ của thằng bé từ khi còn nhỏ, kĩ năng kiếm thuật điêu luyện không thể giải thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547523/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.