Góc nhìn của ARTHUR LEYWIN:
Tessia đã không tỉnh dạy đến tận chiều hôm sau. Ông Virion dành cả buổi sáng để giải quyết vấn đề trong gia đình và để lại tờ giấy ghi chú ở cửa nhờ tôi “hãy chăm sóc tốt” cho Tess cho đến khi ông giải quyết xong. Nghe thì có vẻ nghiêm trọng nếu không có cái icon nháy mắt ông vẽ nguệch ngoạc ở cuối, làm tôi thắc mắc chính xác thì ông nội định nghĩa thế nào về việc chăm sóc ai đó.
Hơn nữa, điều gì đang diễn ra trong cái đầu méo mó của ông vậy?
“Ông nội?”
Tôi đang ngồi thiền trên sàn phòng khách và để Sylvie ngủ trên đùi thì Tess dụi mắt bước ra, nửa tỉnh nửa mê.
“Hử? A-Art? Ông nội đâu?” Tess lúng túng khi nhận ra người cô ấy vừa gọi không phải Virion, cô ấy quay ngoắt lại, điên cuồng vuốt tóc cho mượt.
“Buổi sáng tốt lành, à đúng hơn là buổi chiều tốt lành.” Mỉm cười, tôi đứng dậy và đưa cho cô ấy cốc nước. “Ông nội cậu đã về nhà từ sáng rồi để giải quyết một số chuyện.”
“O-oh. Có lẽ tớ cũng nên đi... Sau tất cả thì tớ phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ chuyện này.”
“Chúng ta chẳng thể làm gì được đâu. Đừng lo lắng quá nhiều lúc này. Ông Virion và bố mẹ cậu sẽ quay lại đây tối nay thôi. Chúng ta sẽ cùng về nhà tớ ở Xyrus sau khi đảm bảo mọi thứ đều ổn vì chúng ta sẽ phải đến trường vào ngày mai,” tôi giải thích.
“Nhưng... tớ vẫn thấy có cái gì đấy... mà đợi đã? Tớ sẽ về nhà cậu?” Cô ấy vẫn ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547504/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.