Góc nhìn của REYNOLD LEYWIN
Không thể nàoooo.
Ôi con trai tôi. Nó đã mất rồi.
“KHÔNGGGGGGG!”
Durden đã phải níu tôi trở lại trước khi tôi lao thẳng xuống từ vách núi để cứu con trai.
Tôi biết là quá muộn. Tôi biết những gì có thể xảy ra với mình nhưng tôi không thể đứng yên, không thể không làm gì cả.
“Thả tớ ta! Con trai tớ! Thằng bé có thể vẫn còn sống. Để tớ đi cứu nó! Làm ơn mà..”
Durden không hề nhúc nhích và Adam bước tới để níu tôi trở lại.
“Làm ơn mà Rey. Cậu phải ở lại với chúng tôi. Thật sự không dễ để nói với cậu điều này nhưng việc thằng bé có thể sống sót được sau cú ngã đó là bất khả thi.” Một người luôn luôn vui tươi và tràn đầy sức sống như Adam đã trưng ra một biểu cảm đầy nặng nề trên gương mặt và thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Adam nói đúng. Cậu không thể. Vợ của cậu cần cậu, Rey à,” Durden cũng lẩm bẩm.
Mọi người nói đúng. Mọi người hoàn toàn đúng. Tôi biết. Nhưng tại sao cái cơ thể này lại không biết điều đó nhỉ? Tại sao tôi không thể tới an ủi vợ mình chứ?
“AAAAHHHHHHHH!!!” Tôi gào thét và ngã gục trước khi mọi thứ trở nên tối đen.
Tỉnh dậy, tôi nhận thấy Helen đang lấy chiếc khăn ướt ra khỏi trán tôi.
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi,” Cô ấy nói, một nụ cười gượng trên môi cô ấy.
Bỏ qua điều đó và tôi ngồi dậy, giấu đi gương mặt trong đôi bàn tay.
“Đây có phải là mơ không chứ? Làm ơn hãy nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547431/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.