Chuyến đi qua cổng dịch chuyển có cảm giác rất lạ. Cứ như thể tôi ở trong một đoạn phim bị “tua nhanh” vậy. Màu sắc khung cảnh xung quanh tôi mờ dần đi, tôi quỳ xuống, thở hổn hễn.
Tôi quỳ xuống trên bãi có, đầu tôi cắm xuống đất và tay tôi thì khụy đó.
Bà ấy mất rồi.
Tôi sẽ không còn gặp được bà ấy nữa.
Hai dòng suy nghĩ đó đã kích hoạt một luồn sóng cảm xúc mạnh mẽ khác trong tôi, và tôi bắt đầu rơi nước mắt.
Tôi nhớ về 3 tháng trời ở cùng nhau. Nhớ về cách bà ấy quan tâm chăm sóc tôi ân cần như thể tôi chính là con ruột của bà. Tôi không hề nghĩ rằng bà ấy kéo dài việc đưa tôi về nhà chỉ là để tôi có thể ở bên cạnh bà ấy lâu hơn chút nữa. Và suốt khoảng thời gian ngắn ngũi bên cạnh Sylvia, bà đã dạy tôi rất rất nhiều điều, giúp tôi nhận ra một thứ mà tôi sẽ không thể tự mình tìm ra được.
Đau khổ tột cùng, tôi lăn lộn trên mặt đất, nhăn mày và nhắm chặt mắt.
Bỗng nhiên một cảm giác nóng rực phát ra từ lõi và một giọng nói vang lên trong đầu tôi.
“A hèm! Thử loa một hai ba bốn… À được rồi! Chào Art ~ Là ta, Sylvia đây.”
Tim tôi đập liên hồi, tôi ngay lập tức đáp lại giọng nói. “Sylvia! Cháu đây! Bà có…”
“Nếu cháu đang nghe cái này, điều đó có nghĩa là ta đã cho cháu biết thân phận thật sự của ta…”
À. Nó chỉ là một dạng ghi âm mà bà ấy để lại trong tôi khi bà tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547426/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.