Tôi nghe một tiếng *keng* phá vỡ bầu yên lặng khi mẹ làm rớt cái nĩa xuống đất.
“Cái gì cơ?? Reynolds! Arthur còn chưa được bốn tuổi nữa! Không! Còn nữa, anh nói là con mình là một pháp sư Augmenter, em tưởng anh nói anh có thể dạy cho nó mà!”
“Anh đâu có ngờ là con mình lại là một thần đồng trong thao túng mana đâu. Có ai mà lại thức tỉnh sức mạnh ở ba tuổi cơ chứ!?”
“Nhưng điều đó có nghĩa là thằng bé sẽ phải xa nhà! Nó chỉ mới bốn tuổi thôi Reynolds! Chúng ta không thể để con của mình rời khỏi nhà sớm như vậy!”
“Em không hiểu. Khi anh quan sát thằng bé thiền định, anh có cảm giác như thằng bé đã làm việc này rất thường xuyên rồi. Em yêu à, anh sẽ chỉ cầm chân thằng bé khi cố dạy cho nó thứ mà nó ngủ cũng dư sức làm được.”
Thế là cha mẹ tôi bắt đầu cãi nhau ì xèo.
Bọn họ nói qua nói lại, nói chung là toàn nhấn mạnh ý ban đầu của mình: mẹ thì nói tôi còn quá nhỏ, cha thì nói cần phải để tôi phát huy hết tiềm năng của mình, blah blah.
Trong lúc đó, tôi thì chơi trò chơi chiến tranh với đống đồ ăn, đống đấu thì chiến đấu vì Mẫu Quốc, trong khi đống cà rốt thì chiến đấu vì Cha, cố gắng bảo vệ quan điểm của mình.
Cuối cùng, cả hai cha mẹ tôi ngừng nói và cha tôi quay sang hỏi tôi.
“Art, điều này liên quan trực tiếp đến con nên con có thể nêu lên ý kiến của mình. Con cảm thấy thế nào khi đến thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547421/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.