Doanh để balo xuống rồi hỏi: 
- Đêm qua ngủ muộn thế à, tôi về cậu có làm gì không đấy? 
Vũ nhoẻn miệng cười: 
- Sao có thể chứ, cậu về tôi đi ngủ ngay mà, còn không cả học bài nữa. 
Doanh gật đầu, cậu lấy từ trong balo ra mấy cái bánh bao còn ấm. 
- Đầu bếp nhà làm ngon lắm, mang cho cậu một ít. 
Vũ mỉm cười nhận lấy. Cậu chọn một cái rồi bẻ đôi. Bên trong có nhân xá xíu phomai, Vũ đưa cho Doanh một nửa. 
- Tôi ăn rồi. 
Vũ cắn một miếng, một bên má cậu phồng lên như miếng bánh bao trắng, cậu lầm bầm nói: 
- Tôi cũng ăn rồi, một mình tôi ăn không hết, cậu ăn một nửa đi. 
Lúc này Lâm vừa về chỗ, ngửi mùi bánh bao liền thèm thuồng: 
- Không ăn thì để tôi ăn cho. 
Cậu ta chưa kịp với tay với tới thì nữa cái bánh bao đã nằm gọn trong tay Doanh. Doanh cắn một miếng rồi liếc mắt nhìn cậu ta. Hừm! Muốn dành đồ ăn với cậu, mơ đi! 
Vũ bật cười nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Lâm, cậu đưa cho cậu một cái bánh bao cậu mua hồi sáng không ăn hết. 
- Tại sao không phải là cái bánh bao của Doanh? 
Tuy nói vậy nhưng cậu ta vẫn tiếp nhận cái bánh bao. 
- Đây là bạn cùng bàn tôi cho, chỉ tôi mới được ăn. 
Lâm đang nhai bánh bao bỗng dừng lại một lúc sau đó làu bàu: 
- Các người giấu điều gì đúng không, các người bên nhau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cua-sao-bac-dau/2929994/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.