Đã rất nhiều năm rồi không có gì có thể khiến cho cô động tâm hoặc chú ý. Người có thể khiến cho Mế Khả thẫn thờ chỉ có một mình anh. Trong cái giá đồng lạnh lẽo đã thắp lên một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt làm tan dần tảng băng lâu năm chưa tan.
"Xin hỏi anh tên đầy đủ là gì?"
Trước khi vào phòng bệnh thì cô có nghe y tá có gọi anh là giáo sư Cố. Vậy rất có khả năng là trước khi ngất đi cô đã được người đàn ông này cứu và đưa vào bệnh viện.
Cố Bạch Hà tay đang rót nước chợt dừng lại quay người nhìn Thập Tử Nhất ngồi trên giường khiến anh khự lại phải trầm ngâm suy nghĩ.
" Em không biết tôi sao? " Cố Bạch Hà, muốn chứng minh suy đoán của mình, xem có đúng hay không.
Tiêu Mễ Khả lắc đầu, đôi mắt long lanh ngây thơ ngước lên nhìn Cố Bạch Hà.
Nhìn thấy đôi mắt vô tội, chớp chớp của cô. Cố Bạch Hà có thể nhìn thấy sự mong đợi của cô ấy về câu trả lời của anh, cô thật sự mất trí nhớ sao?
Cố Bạch Hà hai bước là một đi nhanh ra cửa.
Tiêu Mễ Khả nhìn tấm lưng thẳng tắp, bờ vai rộng lớn của anh bước vội đi ra ngoài rồi khuất sau cánh cửa, đôi mắt cô rũ xuống, nguồn ánh sáng vừa xuất hiện lập tức vụt tắt đôi mắt lại trở nên vô hồn. Không một ai cần cô, mẹ cô bố cô họ cũng không cần cô.
Cửa lại bị đẩy ra, Cố Bạch Hà bước vào, đằng sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cua-nu-phu-trong-sinh/3322359/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.