Phương Doanh Doanh sau khi phát hiện ra An Ninh bị bệnh, ngay cả báo cũng không báo cho Mục Kì mà lập tức ném hồ sơ bệnh án lại quầy lễ tân rồi trực tiếp lao ra ngoài. Trên đường cô nhắn cho Mục Kì một tin nhắn rồi ném điện thoại một bên, An Ninh đổ bệnh rồi không biết có nghiêm trọng không, cô ấy mới sẩy thai không lâu, cơ thể lại kém như vậy hi vọng không có gì nghiêm trọng.
...
Bên kia sau khi Chung Giai Hạo không thể gọi điện được cho Mục Kì đâm ra có chút sốt ruột, anh đặt tay lên trán An Ninh một lần nữa, trán cô vẫn nóng hầm hập. An Ninh mê man kiên tục nói "lạnh" trong cơn mê sảng làm anh càng thêm luống cuống. Anh ôm cô trở về phòng ngủ chính nằm cho thoải mái, thím Lưu ôm thêm một cái chăn dày vào phòng đắp cho cô, xong đâu đấy bà lại đi chuẩn khăn và nước ấm để chườm. Chung Giai Hạo đứng giữa phòng đi qua đi lại, thấy thím Lưu bê chậu nước đi vào thì đi tới mép giường ngồi xuống.
"Thím đi nấu cho cô ấy chút canh gừng hoặc trà gừng đi. Hình như An Ninh bị cảm lạnh rồi."
Thím Lưu ngơ ngác lắp bắp:"Thiếu gia, nhưng mà..."
Cơ mà chưa kịp nói gì tiếp theo thì đã bị anh ngắt lời:" Thím đi nấu đi, chỗ này để tôi." Anh ngẩng đầu thấy thím Lưu cứ nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, trên mặt viết to bốn chữ "không thể tin được" thì che miệng ho khan một tiếng:"Khụ... thím xuống bếp nấu thêm chút cháo nữa, lát cô ấy tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sai-roi-tro-ve-ben-anh-duoc-khong/1751558/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.