'' Mẫu hậu đại nhân ơi, mới sáng sớm mà mẹ gọi con rồi vậy ạ?"
...
" Cái gì. Mẹ nói cái gì ?''
Nghe những lời mẹ cậu nói, đầu tiên là cậu không tin được cậu còn nghi ngờ mẹ mình hù dọa và trêu chọc mình.Cậu nghe tin mà hoảng hồn.
''Con không đồng ý.''
Bà Giai Kỳ bên này thở dài, bà rất hiểu tính nết ương bướng và cố chấp của con trai mình. Bà chưa bao giờ bắt ép những suy nghĩ của cậu, cậu lớn rồi có những chính kiến riêng.
''Khải Liêm, dù gì con bé cũng mới mất bố mẹ, con nể mặt mẹ đi.''
Cố Khải Liêm nghĩ tới bản thân đang ung dung tự tại, vui vẻ sống những ngày tháng thảnh thơi, đâu ra một tin từ trên trời rơi xuống như sét đánh qua tai làm cậu hoảng hồn.Cậu nhất quyết lắc đầu.
-Không.Con chỉ muốn sống một mình.
Việc một con bé nhà quê từ đâu xuất hiện, bắt cậu chở đi học mỗi ngày. Cậu còn mặt mũi nào nhìn bạn bè chứ? Mất hết. Mất hết rồi.
"Mẹ quyết định rồi. Dù sao con cũng cần có người chăm sóc, có nó chăm sóc con mẹ cũng yên tâm. con bé lanh lợi và thảo việc lắm."
Cậu mười tám tuổi đầu như thế này còn cần người chăm sóc ư? Mẹ cậu đang làm quái gì vậy?Hắn không còn tin được nữa.Không tin. Trước kia bà sắm cho cậu căn nhà này có thấy bà nói lo gì đâu chứ? Nói chung là không được, cậu không muốn càng không thích.
...----------------...
Ông trời sẽ không tuyệt đường sống của con người. Bội Sam tin là như vậy.
Nhưng rất nhanh Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-rung-dong-duoc-khong/402757/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.