Hôm nay trời mưa nên bà cụ nói không cần phải đi bán rau nữa, nghỉ một hôm vậy.Lâm Bội Sam ngồi trong phòng nhìn ra, nhìn ra cơn mưa ngày càng nặng hạt không có dấu hiệu sẽ ngưng.
" Anh …Em còn yêu anh…vẫn còn nhớ tới anh…Hic hic.Khi về già đi có lẽ vẫn nhớ tới,dùng tấm chân tình này mà yêu anh.Em đã có những ngày tháng vui vẻ, thực sự vui vẻ còn có sự xuất hiện của tiểu Bảo bảo.Những thứ đó làm em trở nên có mạnh mẽ, trở nên có năng lực để tiếp nhận tương lai tốt đẹp hơn.Lúc trước anh là cả trái tim của em nhưng… nhưng bây giờ đã được đặt ở một góc trong nó thôi đấy…Em cần có cuộc sống mới híc…"
" Anh…em lại nghĩ thời gian một tuần không nhiều không ít này có thể một ít quên đi anh… ngừng yêu anh… hết yêu anh nhưng… híc Em rất vui và cũng không hề nuối tiếc vì đã từng quen biết anh,đã từng yêu anh nhưng em không thể lại gần anh hơn, anh cần hạnh phúc của riêng mình cùng người anh yêu,em không muốn mình và bảo bối cản chân anh… Híc…Em sẽ không bao giờ quên đi anh…Cố Khải Liêm."
Cô không biết những lời nói ấy của bản thân được người thứ hai nghe thấy.Anh đứng ngoài hiên cổng, cầm trên tay chiếc ô mà nhìn vào khe cửa.Nhìn người con gái anh yêu đang nói, đang khóc.
" Lâm Bội Sam,anh không biết nên khóc hay nên cười đây.Có phải em đang dùng những lời này mà tỏ tình anh không…anh nhận rồi nhé.Còn gì mà người anh yêu… còn gì mà không cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-rung-dong-duoc-khong/1908584/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.