Sau khi ăn xong ai về nhà nấy,đám đàn em cũng không quên trêu chọc cô. 
" Ây za nhờ chị dâu mà bọn em được đại ca bao ăn đấy ạ.Chị dâu là số một." 
" Làm như tao chưa bao giờ bao bọn mày vậy, thế hoá ra một tuần hai lần là ít à.Tính cả tiểu Văn, tiểu Viễn thì cũng hết tuần rồi còn đâu." Anh nhún vai nói. 
" Ơ …vậy chị là như nào hả?" Tuyết Nhi không thua kém mà đáp lại. 
" Chị Nhi,chị là chị đại của bọn em,chị Tuyết Nhi ở vị trí đặc biệt không thể đem ra so sánh được đâu, Bác Văn đại ca sẽ dùng thuốc hạ độc bọn em ngay thì em sợ lắm." 
" Ồ vậy là bọn mày sợ tiểu Bắc Văn chứ không sợ tiểu Khải Liêm và tao à." Mặc Hàn Viễn cũng trêu chọc. 
" Ơ…mọi người đây là đang bắt nạt em sao ạ." Thế là cả bọn cười ầm lên.Hàn Viễn cũng chở hai người về, thả ở cổng mà lái xe phóng đi. 
Vừa vào đến phòng khách. 
" Anh muốn." 
" Hửm… muốn gì ạ?" 
" Muốn em." Anh bế cô lên mà đi thẳng lên phòng,Lâm Bội Sam vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra.Vào đến phòng anh liền hôn cô. 
" Ưm… Khoan…ưhm…em…" Nụ hôn thật ngọt ngào, triền miên không dứt.Cả cơ thể Bội Sam hô hấp khó khăn,đập nhẹ vào lưng anh,Cố Khải Liêm biết ý mà rơi khỏi môi cô. 
" Bội Sam…em có giận tôi không? 
" Sao ạ…? Tất nhiên là có ạ,anh là tất cả của em.Em không còn ai trên đời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-rung-dong-duoc-khong/1908551/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.