Đột nhiên trong đầu anh xuất hiện một hình ảnh quen thuộc, nó rất mơ hồ nhưng anh nhớ được khuôn mặt ai kia đang khóc còn bị anh mãnh liệt ra vào.
Cố Khải Liêm đã nhiều lần mơ thấy chuyện đó, anh còn nhếch mép cười.Không... không thể nào như thế được.
Khải Liêm đi xuống nhà, căn nhà trống vắng không một ai.
Lâm Bội Sam đâu rồi?
Bình thường sáng sớm đã thấy cô dậy dọn dẹp và gọi anh dậy, nhưng bây giờ đã trưa không thấy cô xuống nấu ăn cũng không thấy cô lên phòng gọi anh.Cố Khải Liêm lững thững đi vào bếp, anh muốn nấu một bát mì nhưng khiến anh chú ý đến là trên bàn đầy đồ ăn.Khải Liêm tiến tới muốn xem xem thì thấy trên bàn còn cả một chiếc bánh kem ghi là.
"Chúc mừng sinh nhật Lâm Bội Sam."
Cố Khải Liêm hơi ngạc nhiên, hình như hôm qua là sinh nhật của Bội Sam thì phải.Trên bàn ăn thì đầy những món ăn anh thích.Có thì là cô nấu đợi anh về ăn chung, nhưng mà...
Trong lòng Khải Liêm sinh ra cảm giác có chút áy náy.Vậy là cô không dậy vì đang giận anh rồi.Cố Khải Liêm cũng vì vậy mà vội lên lầu tiến tới gõ cửa phòng cô.
''Bội Sam...em mở cửa đi.''
Cố Khải Liêm gõ cửa mấy lần vẫn không thấy cô mở cửa lại xinh cảm giác lo lắng.Anh vội vàng đập cửa.Thêm được một lúc thì cánh cửa cũng mở ra, hai người chạm mắt nhìn nhau.Cố Khải Liêm lúc này mới thực sự bị dọa cho giật mình.
Rõ ràng chỉ mới một hai ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-rung-dong-duoc-khong/1908513/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.