" Ưm...cậu chủ,cậu mau tỉnh lại đi...Thả em ra đi...''
" A...ưm...Cậu... ,cậu mau tỉnh táo lại đi.Em là Bội Sam,em là Lâm Bội Sam.Em là con ô sin, là con hầu của cậu.Không phải Mỹ Hạnh bạn gái của cậu đâu,không phải là cô chủ đâu.''
Lâm Bội Sam mở to miệng mà hết lớn,toang muốn gọi cậu tỉnh táo lại.Nhưng lại là cái cớ để nhân cơ hội này nụ hôn của anh lên tiến vào sâu hơn.Hôn miệng cô chán chê, Cố Khải Liêm anh bắt đầu di chuyển xuống những nơi khác.Hai má, vành tai mẫn cảm đều bị anh xem như mọi trò chơi mà thỏa thích, trêu đùa.Hơi thở nồng ấm, pha hơi rượu mạnh phả lên da thịt mẫn cảm của Bội Sam.Cơ thể của cô vì thế mà run lên, cả người như có dòng điện chạy qua. Cảm giác hơi ngứa ngáy, khiến cơ thể của cô xảy ra phản ứng.
Anh liếm sau vành tai, nụ hôn lại tiếp tục lên xuống, đặt lên cổ của cô.Lâm Bội Sam cắn chặt răng, cảm thấy sức lực của cơ thể như bị nụ hôn làm cho mềm nhũn, nụ hôn bị anh hút sạch,khiến cô không thể phản kháng dù đã dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân. Nhưng đối với anh, tất cả hoàn toàn thì như anh gãi ngứa.
''Uhm...cậu chủ...mau tỉnh lại.''
Cô đau khổ tuyệt vọng cầu xin anh,nếu không hôm nay không chỉ anh mà cả cô cũng sẽ say theo mất.Mà chắc chắn mấy chuyện xấu xa kia sẽ đến,cô không thể.
Dù biết anh có mở mắt, nhưng lý trí, tâm trí đã không còn là của anh nữa rồi, nó đã bị giống đực cai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-rung-dong-duoc-khong/1908507/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.