Trưa ngày hôm sau, Liễu Minh Hoa mang theo Sơ Niệm đi trung tâm mua sắm, đồng hành còn có người chị gái từ trước đến giờ luôn trong trạng thái " bận rộn" của cô. Đương nhiên, nếu không phải bởi vì bọn họ muốn cuối tuần này đến Lục gia ăn cơm, Sơ Uyển phỏng chừng cũng sẽ không hoảng hốt mà đến nơi này mua sắm trang phục. Đi dạo quanh hơn nửa vòng cũng không thấy Sơ Uyển ưng ý món nào, cũng khó trách, đại tiểu từ trước đến nay luôn theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, nên rất khó có món đồ khiến cô nhìn liền gật đầu ưng ý. Liễu Minh Hoa một tiếng " bảo bối" hai tiếng " bảo bối " mà ở bên người Sơ Uyển nhẹ nhắc nhở, Sơ Niệm chỉ trợn trắng mắt, thuận tay lấy một cái váy áo trên quầy rồi bước vào phòng thử đồ, thật đúng là chịu không nổi tình cảnh mẹ con tình thâm của mẹ cô và chị gái Sơ Uyển. Quần áo trên người mới vừa cởi, liền nghe được cửa phòng thử đồ phát ra thanh âm mở cửa, một cái gõ cửa đều không có, nghĩ đến không phải là nhân viên trong cửa hàng, quả thực, người đến là Sơ Uyển. Sơ Uyển hiển nhiên không đối với hành vi đường đột của mình cảm thấy áy náy, kỳ thật vừa thời điểm rồi vào cửa cô liền nhìn trúng cái váy Sơ Niệm muốn thử kia, mặt khác đảo còn vừa lòng, chỉ là cảm thấy màu sắc chiếc váy đó không thực hợp màu da, cũng liền không suy xét. Chỉ là hiện tại thấy Sơ Niệm muốn đem nó đi thử, trong lòng lại không thoải mái, cô dù cho trước đó mấy phút không nghĩ muốn nó, nhưng nếu là được Sơ Niệm chọn, để em gái mặc trên người cô thực sự không nhịn nổi chướng mắt này.!! Tầm mắt trực tiếp liếc nhìn chiếc váy trong tay Sơ Niệm, trong lúc lơ đãng cũng phát hiện trên người em gái nhàn nhạt những dấu hôn, tầm mắt một đốm lửa, trong mắt hiện lên sắc thái nghiền ngẫm, sau đó nhướng mày: Loading... "Cái váy nãy chị để mắt trước" Sơ Niệm cười, không e dè mà hỏi ngược lại: "Vậy thì sao?" Sơ Uyển tựa hồ không dự đoán được Sơ Niệm sẽ trả lời như vậy, biểu tình trên mặt cứng đờ, tiện thể lại liếc mắt dấu hôn trên người em gái, trước ngực, cổ gian đều là mảnh lớn dấu vết ái muội. Cười nhạt một tiếng, sau đó cố ý hỏi: "Có bạn trai?" Lại lần nữa mở miệng, trong thanh âm mang theo ý vị châm chọc: "Vẫn là.... pháo hữu?" Sơ Niệm tém lại tóc, đem dấu vết trước ngực lộ rõ, như là không để bụng bị chị gái nhìn thấy, cũng như là không nghe ra lời nói đầy chế nhạo. Ôm cánh tay trước ngực, Sơ Uyển "Chậc chậc chậc" vài tiếng: "Nhiệt tình như vậy sao?! ." Khóe miệng khẽ động, cười không đi tâm, lời nói càng là không đi tâm: "Đúng vậy, anh ấy thực rất nhiệt tình." "Vậy là em không biết, dù đàn ông có nhiệt tình như thế nào thì cũng sẽ cls một ngày nào đó chán, nam nhân đều giống nhau, trở mặt không niệm tình... Em gái ngoan , chị nói trước cho em biết, để em sau này có rơi vào tình cảnh đó cũng khó quá hụt hẫng " Sơ Niệm " À " một tiếng, cúi đầu rũ mắt, tiếp theo đột nhiên hỏi một câu: "Vậy còn chị? Chị cùng Lục Trạch đã làm được gì ?" Từ trong miệng Sơ Niệm nghe được tên Lục Trạch, làm Sơ Uyển trực tiếp có chút phản cảm, loại cảm giác này cô nói không rõ, chung quy cảm thấy Sơ Niệm không nên nói thẳng tên Lục Trạch như, rốt cuộc, cô đều không có cơ hội gọi tên của hắn như vậy. Mày nhíu lại, theo bản năng mà không nghĩ muốn lép vế: "Đương nhiên, anh ấy so với pháo hữu của em tất nhiên nhiệt tình hơn, dù sao chúng ta vẫn là vợ chồng sắp cưới " Cố ý nhắc tới " vợ con sắp cưới , đơn giản là trong lòng Sơ Uyển nhận định dấu vết lưu lại trên người Sơ Niệm là do ở bên ngoài tùy tiện cùng đàn ông phóng túng kết giao. Sơ Niệm cười cười không nói chuyện, cái loại này cười khiến Sơ Uyển nhìn ra, dường như trong lòng Sơ Niệm biết rõ cùng cô cùng Lục Trạch quan hệ đến đế mức nào, dường như Sơ Niệm còn muốn ở trước mặt cô cười mỉa. Không thoải mái mà nhíu nhíu mày, mắt lại nhìn đến chiếc váy kia, lúc này thật là càng nhìn càng chướng mắt, một phen vươn tay, gắt gao nắm chặt, phảng phất cái váy kia sớm đã là vật sỡ hữu của mình. Thời điểm rời khỏi phòng thử đồ, Sơ Uyển lại cảnh cáo Sơ Niệm một câu: "Về sau đừng không biết lớn nhỏ mà gọi tên Lục Trạch, anh ấy không thích người ngoài tùy tùy tiện tiện gọi thẳng tên mình." "??????" Sơ Niệm tâm tình không tốt. Chẳng trách được cô hiếm khi muốn ở nhà, vì ai ở trong hoàn cảnh như cô thì tâm trạng luôn không tốt. **** Quán Bar... Trốn tránh không gian ồn ào bên ngoài, Sơ Niệm chọn cho mình một nơi tạm gọi là yên tĩnh trong huyên náo. Bất quá vẫn bị mấy người rãnh rỗi tìm đến mời gọi Sơ Niệm uống rượu... "Tiểu mỹ nữ, tửu lượng không tệ nha" Sơ Niệm nhấp khẩu rượu, sau đó tự giễu cười: "Một bộ túi da mà thôi." Ông cụ non ngữ điệu nhưng thật ra làm điều rượu sư sửng sốt, tiểu nha đầu nhìn giống như mới hai mươi, như thế nào lại cho người đối diện cảm giác bản thán cô rất đỗi sành đời..!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]