"Cô cầm về xem, có điều khoản nào không hợp lý thì gọi lại cho tôi."
"Cảm ơn anh trợ lý Từ."
Đổng Văn Văn cùng trợ lý Từ đứng lên tạm biệt nhau, lúc cô đi ra khỏi quán nước thoáng nhìn thấy phía bên kia đường, Bạch Văn Linh đang cùng một người đàn ông lạ mặt thân mật ôm nhau đi vào khách sạn.
Cô ta cảm thấy không ôm chân được Âu Thời Phong nên tìm chiếc cây khác sao? Thật tò mò người đàn ông nào xấu số như vậy bị cô ta đưa vào tròng.
Cô đứng đó nhìn theo hai người họ đi khuất, mới đi tới trạm xe buýt ngồi đó chờ đợi, người ta nói người với người gặp gỡ nhau như chuyến xe buýt cuối ngày, chỉ cần nhỡ một phút vĩnh viễn sẽ đánh mất cơ hội trở về nhà.
Bạch Ngạn không biết tới từ lúc nào? Mất kiên nhẫn đi đi lại lại chờ Đổng Văn Văn trở về, thấy cô ở phía xa bước tới giống như đứa trẻ đợi mẹ đi chợ về, khuôn mặt vui mừng săn đón.
Đổng Văn Văn đi tới dùng chìa khóa mở cửa phòng mình ra, đúng lúc định đóng cửa lại thì bị ông ta giữ chặt, vốn dĩ muốn coi ông ta như không khí, chẳng thèm bận tâm đến, hành động này của ông ta như chạm vào giới hạn cuối cùng, buộc cô phải lên tiếng:
"Tôi không nghĩ chúng ta thân quen."
"Văn Văn bố đã mất công đi một đoạn đường xa như vậy tới thăm con, chẳng lẽ con lại nhẫn tâm đuổi ta đi." Bất chấp lời nói của Đổng Văn Văn ông ta không những không thả tay ra, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-xin-buong-tay/977249/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.