Cô tới giờ vẫn không hiểu nổi vì sao mẹ cô lại hiền lành như vậy, nín nhịn tất cả những việc làm của Bạch Ngạn, người đàn ông phụ bạc như vậy tới lúc chết mẹ vẫn luôn trông ngóng ông ta có thể một lần tới thăm mình. Nếu là cô một là cùng bọn họ đồng quy vu tận, hai là lấy hết những gì thuộc về mình, chứ không bao giờ để người đàn bà rắn độc như Ngọc Diêu Diêu được toại nguyện.
Hôm nay là 25, theo lịch hàng tháng cô đi tới ngân hàng gửi tiền tiết kiệm, từ khi mẹ mất cô hàng tháng đều dành ra một khoản tiền gửi vào ngân hàng, Đổng Văn Văn cho rằng cuộc sống này đôi khi tiền rất quan trọng lúc ốm đau bệnh tật, nếu không có tiền sẽ rất khổ sở, như hồi đó mẹ bị bệnh có những lúc chỉ muốn có 100 ngàn để mua thuốc cho mẹ cũng không thể có được.
Đến lúc mẹ cô ra đi, cô và mẹ vẫn chưa thể cùng nhau ăn bữa cơm nào trọn vẹn cả. Nhìn số tiền trên sổ ngày càng tăng lên có lẽ đây là hạnh phúc duy nhất trong cuộc đời này của cô.
"Đổng Văn Văn thật khen ngợi nha, không ngờ nghề đổi thân thể lấy tiền như cô, cũng kiếm được nhiều tiền như vậy" Ngọc Diêu Diêu tới ngân hàng tình cờ nhìn thấy Đổng Văn Văn giọng liền châm biếm.
"Bà Ngọc đó sao, thật ngại quá tôi còn thua xa bà, tôi chỉ có ít tiền này thôi sao bằng bà sau một đêm có nhà lầu xe hơi chứ" Đổng Văn Văn nhìn thấy bà ta đã muốn xông đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-xin-buong-tay/977220/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.