(( Mỵ Nhi))
Hôm nay cô đặc biệt chuẩn bị ít quà đem về nhà, lần này về nhà cô nhất định không thể về tay không. Cô phải lấy lại những gì thuộc về mình dù có ít cũng được vì bước khởi đầu luôn rất khó suôn sẻ.
Ting. toang... ting. toang...
Sau hồi chuông người ỡ trong nhà ra mở cửa cho cô.
" ây da, còn tưởng là khách quý nào tới ai ngờ là đứa con hoang trở về." - Ả người làm cười khinh bỉ cô.
chát... chát... chát.
Ba cái tát liên tiếp gián vào mặt ả vô cùng hữu lực, ả ôm mặt đau điếng trừng cô.
" Mày... mày dám đánh tao."
" Sao tôi không dám, cô chỉ là con chó bên cạnh Tích Tư Điềm. Có tư cách gì nói tôi, như vậy coi ra còn nhẹ tay với cô rồi đó."
" Mày coi tao có đánh chết mày không con tiện nhân này."
Ả ta dơ tay lên tính đánh trả lại cô vì trước đây ả luôn cậy thế Tích Tư Điềm đánh mắng và sai vặt cô. Ả vốn không coi cô là nhị tiểu thư nhưng chưa kịp đánh đã thấy Tích Kỳ phía sau đi tới vội cúi đầu nức nỡ, về phần này chủ tớ họ thật giống nhau.
" Huhu, nhị tiểu thư dù cô không thích tôi đi nữa thì cũng đừng vô cớ đánh người như thế chứ."
" Mày còn về đây để làm gì, tao đã từ mặt mày rồi mà. Vừa về còn gây chuyện, mày tưởng vào làm ỡ Trịnh thị thì tao sẽ sợ mày sao?." - Tích Kỳ gắt lên.
" Em gái à đánh chó cũng phải nể mặt chủ chứ, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-khong-chiu-buong-tay/614658/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.