(( Mỵ Nhi))
Hắn nhìn cô khóe môi nhếch lên một tay bóp mạnh lấy bên ngực cô thong thả nói.
" e vợ à, e không mặc đồ ngồi trên mình tôi là có ý tứ gì. Là ai nên tự trọng đây"
" Là a ức hiếp e"
" Tôi ức hiếp e cái gì?"
" E đã cho a trinh tiết lẫn thanh xuân. Vậy mà cả một địa vị nhỏ trong lòng a, e cũng không có"
" Ai bảo e không có địa vị"
" Chẳng phải a nói sao, chán rồi sẽ bỏ rơi sao"
" Tôi đã nói thời hạn chán chưa"
" không nói không có nghĩa là không chán. Tốt nhất a nên ra một thời hạn để e còn tranh thủ lúc mình còn chút nhan sắc mà tìm một tấm chồng. Về già thoát khỏi cảnh quạnh hiu"
Đôi mắt hắn tối sầm lại, khí lạnh tỏa ra khắp phòng. Hắn đưa thêm tay còn lại lên xoa bóp đôi ngực căng tròn của cô không thương tiếc. Hắn đưa miệng vào cắn mạnh đầu ti rồi liếm láp xung quanh làm cô giật bắn người rên rỉ không thôi.
Động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, kéo khóa quần lôi côn th*t ra ngoài. Một phát ngay tâm cứ thế mà hung hăng đi vào. Vừa nhanh vừa chuẩn lại vừa có lực. Động tác này khiến cô không kịp phản ứng chỉ kịp ah lên một tiếng rồi ôm chằm lấy hắn.
" a rể. Nhẹ một chút... ưm... nhẹ chút đi mà"
" Cái tiểu huyệt dâm đãng này lại tham ăn như vậy sao. Chưa gì đã muốn tìm đàn ông, là tôi không đủ thõa mãn nó sao"
" Không... không phải... e chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-khong-chiu-buong-tay/614629/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.