(( Mỵ Nhi))
Bước vào nhà vệ sinh cô nhanh chóng rửa tay rồi tô thêm 1 chút son môi. Nhìn dung nhan mình trong gương thực khiến cô hài lòng nha. Ngũ quan tinh tế cân đối, làn da trắng sáng như trứng gà bóc không chút tì vết. Càng nhìn lại càng nhớ đến người mẹ quá cố của cô cũng là một mỹ nhân nhưng....
Đang rơi vào suy tư bỗng nhiên 1 bàn tay to che mất 2 mắt cô lại 1 bàn tay khác ôm cô lôi vào buồng cuối trong nhà vệ sinh. Thanh âm phát ra khiến cô giảm bớt sự lo sợ nhưng cũng không phải là an toàn.
" e dám trốn tôi đi quyến rũ đàn ông"
" e không có"
" không có vậy vì sao ăn mặc thế này"
" e... e chỉ là..."
" Là do tôi quá cưng chiều e cho nên e mới coi trời bằng vung như vậy. Ngang nhiên đi câu dẫn đàn ông trước mặt tôi"
" không có mà. A cũng đến đấy thôi"
" Gan e to ra không ít nhỉ?"
" Đã bảo là cho nhau riêng tư kia mà huống chi e chỉ đi uống vài ly với Đan Đan thôi mà"
Vậy mà cô gái nhỏ trước mặt hắn dám bảo cái gì là riêng tư ư. Người của hắn không cho phép người khác nhìn ngó huống chi là thân mật như vậy. Phải dạy dỗ con mèo nhỏ này lại đàng hoàng 1 chút.
Hắn trầm mặt khó chịu. Nhanh tay cởi dây nịt kéo khóa quần lôi đệ đệ đã trướng to từ khi nào ra. Tay còn lại kéo quần lót cô xuống nhắm 1 đường thẳng đi vào. Tiểu huyệt cô bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-khong-chiu-buong-tay/614619/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.