Cô im lặng từ lúc ra khỏi phòng khám tới lúc ra xe trở về công ty
- Chị Trương, chị vào làm việc trước đi tôi quên đồ muốn quay về lấy đồ
- Được, vậy cô nhớ cẩn thận. - chị Trương biết cô muốn ở một mình nên không nói gì nữa liền xuống xe
- Bác tài, về nhà của bác sĩ Lưu
- Dạ.
Sau một hồi chiếc xe cũng đậu trước căn biệt thự mà Lưu Nhiên đang ở, một tháng trước cô cũng dọn đồ qua đây. Thấy xe của anh ở sân cô có chút bất ngờ giờ này anh đáng lí phải ở bệnh viện sao lại về nhà vào giờ này chứ.
Cô bước vào bên trong thấy giày của phụ nữ mà kì thay đôi giày này không phải là của cô tay nắm chặt lấy túi xách cô mong những gì mình đang nghĩ trong đầu sẽ không xảy ra. Bước từng bước nặng nề lên cầu thang đến gần phòng của Lưu Nhiên và cô bỗng từ bên trong phát ra tiếng rên rỉ của phụ nữ
- Aaa… ưm Nhiên nhẹ một c…chút - cửa phòng chỉ đóng hờ cô hé mắt vào trong thì người phụ nữ kia là một y tá thường làm việc chung với Lưu Nhiên, người đàn ông kia cũng đích thị là anh
- Áaaa n…nhẹ chút em chết mất
- Mạnh nữa sao chiều em
Cô nhìn cảnh trước mắt không nhịn được mà khóc nức, hét thành tiếng
- Hai người đang làm cái quái gì vậy hả?
Nghe tiếng Tiểu Bạch hành động của đôi nam nữ trên giường khựng lại. Lưu Nhiên quay đầu nhìn thấy Tiểu Bạch đứng trước cửa mi mắt sớm đã ướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-hut-la-chong-toi/378478/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.