Cô nghe xong câu nói đậm mùi biến thái kia của anh cũng ngoan ngoãn mà nằm im không dám nhúc nhích, cử động.
Suốt ngày ở trong bệnh viện cô thấy ngột ngạt nên hôm nay cô muốn ra ngoài dạo chơi một lát liền lấy điện thoại gọi cho Tiểu Bạch vì anh bây giờ đã bận đi gặp đối tác, cô không thể làm phiền anh mãi được
- Được, giờ mình chuẩn bị tới chỗ cậu - Tiểu Bạch ngồi trên bàn làm việc vừa nghe điện thoại vừa dọn đồ bỏ vào túi xách
- Em định đi đâu sao? - Lưu Nhiên trưa nay đột nhiên tới đây thăm cô, dỗ ngọt cho cô hết giận chứ bình thường giờ này anh đang trong bệnh viện đâu có thời gian mà ở đây với cô.
- Em đến chỗ An Lạc, cùng đường anh chở em đi.
- Tuân lệnh. - anh mỉn cười nói rõ to rồi chạy theo cô lấy xe đưa cô tới bệnh viện.
- Em đưa An Lạc ra ngoài hóng gió một chút được chứ? - Tiểu Bạch gỡ dây an toàn mà nói với anh
- Được nhưng cẩn thận một chút. Cô gái đó mà xảy ra chuyện gì em cũng biết anh khó lòng mà sống được với tên họ Dịch kia.
- Em biết rồi, đi đây - trước khi mở cửa xe đi ra cô nhướn người qua ghế tài xế hôn anh một cái.
Anh thấy cô như vậy thì bất ngờ mất vài giây rồi cũng mỉn cười, như vậy là cô hết giận anh rồi nhưng mà khoan sao anh cứ cảm thấy sai sai rõ ràng cô là người sai trước, tại sao bây giờ lại thành anh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-hut-la-chong-toi/378469/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.