- Cô gái, cháu tỉnh rồi sao? - bà cô ngồi bên cạnh giường nói
- Ưm, đây là…
- Đây là nhà của ta, cô gái cháu đã hôn mê một tháng trời rồi ta còn tưởng cháu sẽ không tỉnh lại nữa chứ.
- Cô à, sao cháu lại ở đây vậy?
- Ta thấy cháu ngất xỉu ở gần cảng biển nên đã đưa cháu tới bệnh viện cũng may là kịp thời cứu được, nhưng mà bệnh của cháu…
- Cháu biết bệnh của mình mà
- Cháu có nhớ số điện thoại người thân không? Cháu mất tích một tháng, cô nghĩ người nhà chúng rất lo lắng.
Lúc này cô mới chợt nhớ ra tình hình lúc đó cô vì muốn nhanh chóng đến gặp người bạn đó mà khi máy bay chuẩn bị cất cánh cô đã bỏ xuống mặc sự ngăn cản của tiếp viên.
- Cô à, vậy lúc cô cứu cháu trên người cháu có còn hành lí hay giấy tờ không ạ?
- Không có, cô nhớ khi đó trên người cháu chỉ mặc một chiếc đầm đen bên ngoài còn có áo khoác ngoài ra thì không còn gì.
- Cô có thể cho cháu mượn điện thoại được không?
- Được - người phụ nữ liền đưa điện thoại của mình cho cô.
Cô nhận lấy điện thoại rồi nhanh chóng ấn dãy số điện thoại của bác sĩ Lưu, người cô muốn gặp bây giờ chính là bác sĩ Lưu, tiếng chuông vang một hồi cũng có người nhấc máy
- Alo, tôi Lưu Nhiên nghe
- Bác sĩ Lưu, là tôi
- An Lạc? - Lưu Nhiên ngờ ngợ mà nói tên cô, giọng nói này tuy có quen thuộc nhưng anh vẫn không chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-hut-la-chong-toi/378456/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.