Được một lúc thì anh cũng buông cô ra
- Khổng Bạch cậu ấy đâu rồi?
- Khi nãy lúc em hôn mê tôi nhờ cô ấy đi mua cho em ít đồ ăn rồi.
Cô nghe anh nói thì nhận ra có gì đó khác lạ liền nhìn anh, anh biết ý cô muốn hỏi gì
- Nhỏ hơn tôi, không cho tôi gọi là em chẳng lẽ phải gọi bằng chị sao?
- Không.. tôi à không e..em không có ý đó.
- Lạc Lạc, tôi cùng em ra nước ngoài điều trị nhé
- Còn việc ở công ty anh không thể vì em mà bỏ đi được, em có Khổng Bạch còn có bác Khổng và bác sĩ Lưu anh yên tâm. - cô nói rồi cười tươi, nhưng máu mũi cô lại chảy rồi, trên tay còn xuất hiện vết bầm tím.
- Bệnh của em xem ra phát tác rất nhanh, nếu như em…
- Không được nói bậy, em sẽ khỏi bệnh nhất định sẽ khỏi bệnh. - anh một lần nữa kéo cô lại mà ôm chặt có lẽ thời gian ở chung nhà tuy không nói chuyện nhưng cả hai người họ đều đã quen với sự hiện diện của đối phương.
Cô rời khỏi vòng tay của anh liền cười tươi để trấn an anh
- Ừm nhất định sẽ khỏi bệnh, em hứa
- Phải giữ lời hứa của mình có biết chưa? - anh cười rồi xoa đầu cô, cô nhìn anh rồi gật gật, cùng lúc đó Khổng Bạch cũng mua đồ ăn về tới nơi
- An Lạc, cậu tỉnh rồi - Khổng Bạch vui mừng đến sắp khóc mà chạy lại ôm cô
- Mình tỉnh rồi, đừng khóc - cô vỗ vỗ lưng Khổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-hut-la-chong-toi/276171/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.