Cô nhận lấy món đồ từ trên tay vị bác sĩ
- Cái gì vậy?
- Không nhớ ra cô đã nhờ tôi mua cái gì sao?
- Điện thoại? Anh mua cho tôi thật sao? - dứt lời cô mở cái túi đồ anh đưa cho cô, đúng là anh đã mua giúp cô một chiếc điện thoại
- Cám ơn anh, sau này tôi sẽ trả lại tiền cho anh.
- Không cần đâu, cứ giữ mà dùng đi - anh khua tay tỏ ý không cần phải như vậy
- À phải, cô tên là gì?
- Tôi tên An Lạc gọi tôi là Lạc Lạc cũng được
- Tên đẹp đấy, trễ rồi cô nghỉ ngơi đi có gì thì gọi cho tôi tôi đã lưu số của tôi sẵn trong điện thoại. - anh dứt lời liền quay người bỏ đi, cô bắt đầu bấm chiếc điện thoại mới mở phần danh bạn ra quả thật đã thấy số điện thoại của vị bác sĩ đó
“ Lưu Nhiên, thì ra anh ta tên Lưu Nhiên” cô thầm nghĩ rồi cũng nhanh chóng thoát ra bấm gọi cho một dãy số theo trí nhớ của mình.
- Alo, là ai vậy có biết tôi đang ngủ không? - đầu dây nên kia vang lên giọng ngái ngủ của một cô gái
- Khổng Bạch là mình An Lạc đây
Cô gái kia nghe giọng coi thì liền ngồi bật dậy
- An Lạc sao hôm nay cậu dùng số điện thoại lạ vậy?
- Sáng nay mình đi vội quá nên đã để điện thoại ở nhà, điện thoại này là mình nhờ bác sĩ mua giùm mình.
Cô gái kia gật gật đầu nhưng lại cảm thấy có gì đó sai sai
- Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-hut-la-chong-toi/276166/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.